Bà ruп rẩy cɦăɱ ôпg bị ɱù ɫroпg căп пɦà пáɫ: "Ngɦèo kɦổ, ăп rɑu cầɱ cự quɑ пgày"

Bà run rẩy, lấy cho ông cốc nước nhưng mắt ông không nhìn thấy nên làm đổ hết. Nghèo khó, ông bà cầm cự qua ngày nhờ thứ rau mót được ngoài vườn.

22:31 19/08/2021

Trong những ngày dịch COVID-19 kéo dài, cuộc sống của ông Đỗ Văn Vấn và bà Hoàng Thị Yên càng trở nên bĩ cực hơn bởi mọi người ít qua lại hỗ trợ, giúp đỡ. Nằm một mình chiếc giường cũ, đôi mắt ông Vấn không còn nhìn thấy gì cả. Một bên tay cũng bị cắt cụt từ lâu bởi tai nạn nên thành ra mọi công việc đều một tay bà Yên chăm chút.

 Đôi mắt ông Vấn không còn nhìn thấy gì và một bên tay đã bị cắt cụt.

Lật đật đội chiếc mê ra ngoài vườn mót chút rau về ăn, bà Yên đi xiêu vẹo như sắp ngã bởi căn bệnh run tay chân từ lâu nhưng không có thuốc uống. Bà lập cập: “Ngồi giờ cũng không xong cô ạ. Chân tay tôi cứ run thế này mãi thôi. Nhà chỉ có ông ấy và tôi, ông ấy thì không nhìn thấy gì cả nên tôi phải làm mà chân tay tôi thế này”…

Bỏ dở câu nói, bà cúi gằm, chực khóc phần vì tủi thân, phần vì ngại. Lâu lâu không nghe thấy tiếng bà khiến ông Vấn hoảng hốt, gọi: “Bà ơi, bà có ở đó không?” rồi lại lặng im, ngẫm nghĩ. Bản thân ông cũng biết mình là gánh nặng cho bà nhưng không biết phải làm sao cả.

“Tôi bị tai nạn lâu rồi cô ạ. Mắt tôi cũng thế, có nhìn thấy gì đâu. Cả cuộc đời này tôi mang ơn vợ tôi đã chăm sóc, hi sinh rất nhiều vì tôi”.

Bà Yên run rẩy chăm ông Vấn bằng những bữa rau, bữa cháo.Bà Yên run rẩy chăm ông Vấn bằng những bữa rau, bữa cháo.

Ông Vấn nghèn nghẹn, tâm sự khi đang cố lắng nghe để cảm nhận có tiếng bước chân của bà hay không. Ông bà có con nhưng cô con gái bị bệnh cũng qua đời, còn 2 người con nữa vì nghèo túng mà chẳng giúp được gì cho bố mẹ. Nhắc đến điều này, khiến cho ông Vấn vô cùng khổ tâm. Ông tự trách bản thân mình: “Tôi là bố mà không lo được cho con nên giờ không dám phiền chúng nó. Chúng nó cũng thương bố thương mẹ chứ không phải không nhưng điều kiện hoàn cảnh cái ăn còn thiếu thì nói gì đến đỡ đần bố mẹ?”.

Ông bà đều rất khổ tâm và đang cầm cự qua ngày bằng những thứ mót được ở ngoài vườn.Ông bà đều rất khổ tâm và đang cầm cự qua ngày bằng những thứ mót được ở ngoài vườn.

Nói đến đây, gương mặt ông buồn lắm. Thương con, xót cho cả bản thân mình nữa. Để cầm cự sự sống qua ngày, bà cứ ra vườn mót được gì thì ăn cái đó cùng một bát gạo con thổi cơm. Chân tay vẫn run lẩy bẩy, bà Yên ngước lên nhìn chúng tôi như một sự cầu cứu nhưng không nói nên lời.

Chẳng biết ông bà sẽ còn sống được bao lâu nữa nhưng những gì chúng tôi chứng kiến thật quá đau lòng. Già cả rồi, ông bà có mưu cầu gì cao đâu, chỉ là đủ bữa ăn cho qua ngày cũng khó. Thương ông bà quá… Mong rằng những tấm lòng thơm thảo sẽ tới để ông bà không còn phải đói bụng, sống nốt quãng đời còn lại thật ý nghĩa.

Căn nhà nhỏ vẫn im lìm xơ xác, tiếng bước chân lập cập của bà Yên vướng vào nền gạch ngã nhoài… Liền sau đó là tiếng hốt hoảng của ông Vấn như xé toang bầu không khí im lặng: “Bà lại chảy máu toang ra rồi… Tôi xót lắm bà ơi”.

Tags:
Bi kịcɦ giɑ đìпɦ: Coп ɫrɑi ɫâɱ ɫɦầп sáɫ ɦại ɱẹ ɫroпg cơп điêп loạп vì 'Tɦấy ɱẹ sốпg kɦổ cực, ɱuốп giải ɫɦoáɫ cɦo ɱẹ'

Bi kịcɦ giɑ đìпɦ: Coп ɫrɑi ɫâɱ ɫɦầп sáɫ ɦại ɱẹ ɫroпg cơп điêп loạп vì "Tɦấy ɱẹ sốпg kɦổ cực, ɱuốп giải ɫɦoáɫ cɦo ɱẹ"

Cho rằng mẹ mình sống khổ cực nên Bùi Quốc T. (38 tuổi) đã "giải thoát cho mẹ đỡ khổ" bằng cách kết liễu sinh mạng người phụ nữ.

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất