Bố và пgười cɦị đời vì đuối пước, ɱẹ ɫɦì bỏ đi biệɫ ɫícɦ: Cậu bé 6ɫ sốпg lɑy lắɫ cùпg ôпg bà пội пgɦèo kɦó, già yếu
Bố và người chị 8 tuổi lần lượt qua đời vì đuối nước, mẹ thì bỏ đi biệt tích, cậu bé 6 tuổi Lục Văn Toán sống lay lắt cùng ông bà nội nghèo khó, già yếu.
22:03 24/11/2021
Con dốc lao lên rồi hụp xuống liên tiếp, quanh co qua những đồi vải đưa chúng tôi đến ngôi nhà của ông bà nội cậu bé Lục Văn Toán, (ở thôn Thuận B, xã Phú Nhuận, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang). Gọi là “nhà” cho nó sang, chứ nơi ở của 3 con người này chỉ như cái chòi vịt chênh vênh bên sườn đồi.
Căn nhà rộng chỉ chừng hơn 10m2 nhưng vừa là nơi ở, vừa là bếp đun nấu, cũng là nơi thờ cúng người bố xấu số và người chị đoản mệnh của Toán.
Bố và chị gái bị đuối nước qua đời, mẹ bỏ đi, bé 6 tuổi bơ vơ
Phần mái của căn nhà đã quá cũ nát, thủng lỗ chỗ nhìn thấu tới cả trời, có lẽ mỗi khi mưa đến thì trong nhà cũng như ngoài sân, nên không khó hiểu khi nền nhà lúc nào cũng ẩm thấp, hôi hám. Bốn bức tường thì rêu mốc, vữa bong từng mảng.
Lúc này trên chiếc giường duy nhất trong nhà, cậu bé Toán đang đấm lưng cho ông nội. Thấy chúng tôi, ông Lục Văn Nhàn, (73 tuổi, ông nội cậu bé) gượng dậy tiếp khách. Ông Nhàn dù đã cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. Nhưng chúng tôi vẫn nhận thấy gương mặt ông lão nhăn nhó một cách vô cùng đau đớn, sau mỗi bước chân di chuyển đầy khó nhọc từ giường đến chiếc bàn kê ở giữa nhà.
Ông Nhàn vừa nói vừa thờ gấp: “Bà nó lên núi hái cây thuốc nam từ sáng sớm, dặn thằng bé ở nhà trông ông. Dạo này tôi đau khắp người, nhất là lưng định bụng sẽ đi bệnh viện khám, nhưng không có tiền, đành trông chờ vào thuốc lá của bà nó thôi…”.
Sau khi mời khách ngồi trên những chiếc ghế nhựa không còn lành lặn, ông Nhàn trải lòng với chúng tôi trong nỗi u uất khôn nguôi: “Tháng 7 năm 2016, sau mấy cơn mưa cả một vùng quanh nhà cháu Toán nước ngập trắng cả. Thương các con mấy hôm không có cái ăn, nên bố bọn trẻ lội nước ra ngoài mua thực phẩm, thì sa chân xuống ao vì chân em nó vốn bị tật từ nhỏ, lại không biết bơi nên em nó bị đuối nước”.
Cuộc sống của gia đình anh Lục Văn Lý (bố bé Toán) vốn đã gặp nhiều khó khăn, từ ngày con trai bị đuối nước lao động chính trong nhà không còn, lại càng khó khăn gấp bội. Cũng bởi vậy, mà người con dâu sớm chịu cảnh góa chồng của ông Nhàn đã không thể chịu được áp lực cuộc sống. Gần 1 năm sau ngày mất của chồng, chị lẳng lặng bỏ đi biệt tích, để lại 2 đứa con còn thơ dại cho ông bà nội già yếu, nghèo khó.
Bi kịch của gia đình này chưa dừng lại ở đó, hơn một tháng trước (ngày 3/7/2020) đứa cháu nội sớm phải mồ côi cha của ông Nhàn là bé Lục Thị Luận (8 tuổi), trong lúc chơi đùa cùng chị họ con nhà bác ruột bất ngờ sa chân xuống ao nước gần ngay chỗ bố con bé bị đuối nước 4 năm trước… Khi mọi người đưa được hai bé lên bờ thì cơ thể các bé đã nhợt nhạt, lạnh ngắt do ngạt nước quá lâu không thể cứu được.
Nhìn trân trối di ảnh đứa cháu gái đoản mệnh, ông Nhàn đưa 2 tay ôm mặt nghẹn ngào giọng như oán trách, ổng bảo: “Không biết có phải vì kiếp trước tôi ăn ở không phải, mà bây giờ hết con lại đến cháu cứ rời bỏ tôi đi thế này. Tội nghiệp cháu tôi, con bé ngoan hiền là thế, lại học giỏi là thế… Con bé mới có 8 tuổi thôi, nếu không phải vì còn thằng cháu Toán này thì tôi đã lao xuống ao theo bố con nó rồi...”.
Nói rồi, đưa tay ôm chặt bé Toán vào lòng, những giọt nước mắt đau đớn của ông lão đã ngoài 70 tuổi lại rơi ướt nhèm cả gương mặt đứa cháu nội tội nghiệp.
Trưa mùa Thu miền núi Lục Ngạn như càng thêm ngột ngạt, khi không gian yên ắng đến rợn người chỉ có mùi nhang với tiếng nấc nghẹn của ông lão đã bước qua tuổi 70. Cùng chứng kiến cảnh tượng não nề trên, chị Lục Thị Cầu, cán bộ Chữ thập đỏ xã Phú Nhuận ái ngại cho biết:
“Hoàn cảnh nhà cháu Toán là bi đát nhất ở địa phương chúng tôi, cả bố và chị gái Toán cùng mất vì đuối nước. Mẹ Toán lại bỏ đi không tin tức gì hơn 3 năm rồi. Giờ bé Toán chỉ còn biết nương tựa vào ông bà nội nghèo khó, lại hay ốm đau. Không biết tương lai sau này của bé sẽ ra sao nữa?”.
Mặt trời đã đứng bóng, tất tưởi từ ngoài bước vào nhà, bà nội bé Toán, (bà Hoàng Thị Dậu, 75 tuổi) nhọc nhằn hạ cái gùi trên lưng xuống, đưa tay lau mồ hôi đang còn nhễ nhại trên mặt, bà Dậu nói: “Sợ ông cháu nó đói nên tôi hái vội ít thuốc lá cho ông nó, và ít rau rừng rồi vội về nấu cơm cho ông cháu nó ăn”
Nói rồi bà lão đã 75 tuổi lại tất tả xuống bếp… Cuối cùng mâm cơm cũng được dọn lên. Nhìn qua bữa trưa của gia đình bé Toán chỉ có cơm trắng với bát canh rau rừng, và một bát hành tươi dầm ớt, mà nước mắt chúng tôi chỉ trực trào ra…
Muốп rã đôпg cá пɦɑпɦ, kɦôпg ɫɑпɦ, kɦôпg пáɫ ɦãy áρ dụпg bí quyếɫ пày
Nếu rã đôпg kɦôпg đúпg cácɦ có ɫɦể kɦiếп cɦo cá bị пáɫ, пɦạɫ ɫɦịɫ làɱ ảпɦ ɦưởпg đếп ɦươпg vị ɱóп ăп sɑu kɦi cɦế biếп.