Bữɑ cơɱ ɫrứпg ɱặп cɦáɫ củɑ đứɑ ɫrẻ 7 ɫuổi ɱắc uпg ɫɦư ɱáu sốпg ɫroпg ɫɦiếu ɫɦốп: 'Nɦìп coп ɫôi vừɑ ɫɦươпg vừɑ đɑu lòпg'
Thạch Đó là đứa con “lỡ kế hoạch” của gia đình chị Loan. Sinh ra trong cảnh nghèo khó, từ nhỏ con đã phải sống thiếu thốn. Khi căn bệnh hiểm nghèo ập đến, con chỉ có thể phó mặc sinh mạng vào lòng từ bi của cộng đồng.
21:18 08/01/2022
Thạch Đó ỉu xìu nhìn mâm cơm, lại là món trứng vịt con đã ăn đến chán ngấy. Đã nhiều ngày nay, hai mẹ con chỉ ăn cơm với trứng chấm nước tương và canh rau. Dù chẳng muốn, đứa trẻ cũng không thể đòi hỏi nhiều. Bàn tay nhỏ bé bê bát cơm, con gắp một miếng trứng nhỏ, chấm đẫm vào nước tương rồi trệu trạo nhai cùng những hạt cơm khô rời rạc.
Nhìn cậu bé tự giác ăn uống, ít ai hình dung được con đang mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác. Tháng 7 năm ngoái, chị Loan thấy ở cổ của con trai bị sưng một cục. Đưa đi khám ở quê nhưng không ra bệnh, sức khỏe con suy yếu nhanh, vợ chồng chị vét sạch túi được 2 triệu đồng để đưa con lên bệnh viện lớn ở TP.HCM. Sau khi thăm khám và làm xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán con bị ung thư hệ tạo huyết.
Những toa thuốc hóa trị khiến môi, miệng và họng của Thạch Đó lở loét, ăn và lại ói ra.
“Bác sĩ bảo chúng tôi về quê xin giấy chuyển viện gấp cho con sang Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Cũng trong đêm ấy con bị ngất xỉu, tim tôi như ngừng đập”, chị Loan nghẹn giọng.
Kể từ lúc đó, Thạch Đó bắt đầu gia nhập hội “chiến binh nhí” của Khoa Nhi, Bệnh viện Ung bướu. Đến nay, người mẹ mù chữ chẳng thể nhớ nổi con đã “đánh thuốc” bao nhiêu đợt, chỉ áng chừng cứ cách khoảng 1-2 tuần, mẹ con chị lại có mặt tại bệnh viện. Những toa thuốc ngoài danh mục bảo hiểm hết sức tốn kém, tác dụng phụ cũng nặng hơn.
Mỗi lần vô thuốc, con nóng sốt, môi, miệng và họng đều bị lở loét, hễ cứ ăn vào là lại ói ra khiến đứa trẻ sợ hãi, nhưng con chỉ im lặng chịu đựng. Căn bệnh cũng khiến con thường xuyên bị thiếu máu.
Chị Loan bùi ngùi: “Do truyền máu nhiều quá nên thằng bé đổi tính rồi. Trước đây con vui vẻ, hoạt bát lắm, nhưng giờ con lầm lì hơn, cứ hay lủi thủi một mình, chẳng chịu chơi với các bạn”.
Người mẹ nghèo càng xót xa khi phải chứng kiến con trai đau đến co quắp mỗi lần chọc tủy để làm xét nghiệm tủy đồ. Chị an ủi con, cũng là tự an ủi mình, cố gắng chịu đựng để níu giữ con lại được lâu hơn. Nhưng khó khăn cứ mãi thêm chồng chất, chị chẳng biết gia đình còn cố được đến lúc nào.
Quê ở Trà Vinh, tài sản duy nhất của gia đình chị Loan là căn nhà bằng tôn trên mảnh đất nhỏ được cha mẹ cắt cho. Không có ruộng đất hay công việc ổn định, chồng chị phải đi làm mướn cho người ta. Khi vét đất, khi lại đi biển, công việc bấp bênh, thu nhập cũng chẳng được là bao.
Trước khi Thạch Đó bị bệnh, cuộc sống của cả gia đình đã chật vật. Bản thân chị Loan bị thoái hóa cột sống, tụt canxi nên không thể đi làm. 2 con trai lớn sớm nghỉ học để đi làm, phụ đỡ cha mẹ tiền sinh hoạt. Nhưng 2 đứa trẻ năm nay chỉ mới 17-18 tuổi, tiền công chẳng được bao nhiêu.
Tháng đầu tiên Thạch Đó phát bệnh, tiền xét nghiệm, điều trị và chi phí đi lại, ăn uống của 2 mẹ con đã hết sạch khoản tiền 50 triệu đồng vay lãi nóng. Sau đó, tiền lãi cũng chưa thể trả, khoản nợ cứ thế tăng thêm.
Bữa cơm nghẹn đẫm nước mắt của người mẹ nghèo và đứa trẻ tội nghiệp.
Đợt dịch này, bác sĩ kéo giãn thời gian hóa trị lên 1 tháng 1 đợt, nhưng Thạch Đó thường hay bị ói và thiếu máu nên chị Loan chẳng dám về quê. May nhờ được người thân quen cho tá túc trong căn phòng trọ, hỗ trợ lương thực, thực phẩm nên mẹ con chị mới có thể cầm cự qua ngày. Thế nhưng, tiền để cho con trai điều trị cũng đã hết sạch.
“Vừa rồi, dưới quê cũng thực hiện Chỉ thị 16, mấy cha con chẳng lo nổi thân mình nên mẹ con tôi trên này tự tìm cách để sống sót quá mùa dịch. Nhìn con trai hiểu chuyện tôi vừa thương vừa đau lòng”, chị Loan khóc nấc lên.
Mùa dịch, chi phí cần để trang trải cho con được nhập viện điều trị tăng lên, nhưng thu nhập chẳng có nổi một đồng khiến gia đình chị Loan lâm vào đường cùng. Giờ đây, sinh mạng mong manh của Thạch Đó chỉ còn có thể nhờ vào những trái tim rộng mở che chở cho con.
Người đàп ôпg gãy cɦâп lɑy lắɫ dưới gầɱ cầu cɦỉ ɱoпg sớɱ được cɦạy xe ôɱ: 'Ai ɱɑпg cɦo gì ɫɦì ɫôi ăп пấy..'
Cɦú Cɦuпg có dáпg пgười kɦắc kɦổ, bước đi cà пɦắc, ɦɑi ɫɑy vơ vội điểɱ ɫựɑ. Nɦữпg пgày kɦôпg пɦấc пổi ɫɦâп ɱìпɦ, cɦú cɦỉ có ɫɦể пằɱ ɱộɫ cɦỗ dưới gầɱ cầu, ɑi ɱɑпg cɦo gì ɫɦì ăп пấy..