Cậu bé ɱồ côi пuôi ɑпɦ cɦị ρɦáɫ ɫriểп cɦậɱ: Giờ đã là siпɦ viêп đại ɦọc, đeɱ ɫiềп ủпg ɦộ cɦiɑ пgười пgɦèo
Từng là một cậu bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại phải nuôi 2 anh chị bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, nhưng em Nguyễn Đức Đạt vẫn mạnh mẽ vươn lên, phi thường vượt qua hoàn cảnh.
22:33 20/08/2021
Đức Đạt là con út trong một gia đình nghèo ở Hải Dương, bố em qua đời khi em chưa tròn 1 tuần tuổi. Hai người anh trai và chị gái của Đạt lại bị ngớ ngẩn không biết gì nên mọi việc trong nhà từ nếp ăn, cách ở… đều phụ thuộc vào chị Nguyễn Thị Yến, chính là mẹ của Đạt.
Đạt rơi nước mắt vì mất cả mẹ lẫn cha (Ảnh: Dân Trí)
Để có tiền nuôi con, cáng đáng gia đình, chị Yến phải thường xuyên phải làm thuê đủ nghề như phụ hồ, buôn chuối… Vất vả khó khăn tưởng chừng như không thể quật ngã được người phụ nữ nhỏ bé ấy.
Thế mà, thật đau xót khi đúng ngày mùng 8 Tết Giáp Ngọ 2014, chị Yến qua đời vì căn bệnh ung thư, để lại hai con tâm thần và gánh nặng lên vai cậu bé 13 tuổi Nguyễn Đức Đạt.
Lúc ấy, câu chuyện của cậu bé mồ côi Nguyễn Đức Đạt phủ sóng trên khắp các mặt báo. Dẫu người thân, bà con, thầy cô, hàng xóm… ai cũng tới động viên nhưng Đạt vẫn không thể kìm được nước mắt.
Trước di ảnh của mẹ cha, cậu bé 13 tuổi nhỏ thó, gầy gò ngồi gọn ở một góc nhà, đôi mắt hoe đỏ, trân trân nhìn lên bàn thờ rồi lại cúi gằm mặt xuống như để giấu đi nỗi buồn và sự cô đơn đến cùng kiệt.
Ảnh: Dân Trí
Biết làm sao hơn được nữa, mất mát người thân là nỗi đau tột cùng của nhân loại. Gặp hoàn cảnh ấy, đừng nói là trẻ con mà đến người lớn cũng phải ngã quỵ. Vậy mà Đạt lại chững chạc vô cùng.
Sau những tiếng khóc nấc nghẹn ngào, em cố lấy lại bình tĩnh, lủi thủi đi xuống bếp xới hai bát cơm mang cho anh trai và chị gái, bởi cả anh chị đều đang đòi ăn cùng một lúc.
Thế rồi, sau khi lễ tang được diễn ra, Đạt trở về với cuộc sống thường nhật và đi học trở lại. Với em, dù nghèo dù khổ cỡ nào thì kiến thức vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu.
Tuy nhiên, vì em vẫn chỉ là một đứa trẻ nên nhiều lúc buồn quá, Đạt lén khóc vào giờ ra chơi. Chỉ đến khi trống đánh hết giờ, người ta lại thấy em chạy vội vã về nhà ngay để lo cơm nước và giặt giũ, chăm sóc anh trai và chị gái.
Cậu bé mồ côi chăm anh chị dù nhiều khó khăn (Ảnh: Dân Trí)
Ngày ấy đúng vào độ tuổi 13, Đạt khẳng khái nói với mọi người “Dù có thế nào cháu cũng phải chăm sóc anh, chị của cháu vì mẹ cháu đã từng bảo anh, chị sinh ra thiệt thòi vì không được khôn ngoan như cháu nên cháu phải yêu thương và đùm bọc!”.
Thực sự quá thương và nể em Đạt, câu chuyện xưa dù nhắc lại vẫn khiến nhiều người nghẹn ngào. Thậm chí đến tận bây giờ, hình ảnh Đạt rơi nước mắt trong ngày đưa tiễn mẹ vẫn ám ảnh nhiều bậc phụ huynh. Xót xa lắm cho một đứa trẻ mồ côi nghèo nhưng luôn biết đặt chữ hiếu lên đầu.
Người như em hiếm lắm Đạt ạ, bởi xã hội ngoài kia, đừng nói máu mủ anh em, mà đến mẹ cha sinh ra mình, họ vẫn thản nhiên bỏ mặc, thậm chí là đánh đập tàn nhẫn. Còn em lúc ấy tuy nhỏ tuổi, mà chực chạc và bản lĩnh biết bao.
Ảnh: Dân Trí
Cậu sinh viên năm nhất và ước mơ tự lập.
Bẵng đi 5 năm, sau khi nhận được nhiều sự ủng hộ và giúp đỡ của những nhà hảo tâm, hiện Đức Đạt đã đủ 18 tuổi và đang theo học Trường Đại học Công nghệ Giao thông Vận tải, Hà Nội.
Bước qua khó khăn và thăng trầm của cuộc sống, Đạt dần dần thay đổi. Từ một cậu bé gầy gò với gương mặt u ám ngày nào nay em đã là một cậu thanh niên với khuôn mặt tươi sáng, vóc dáng khỏe mạnh.
Kể lại về quãng thời gian sau khi mẹ mất, Đạt cho biết hiện hai người anh chị bị tâm thần đã được đưa đến nuôi dưỡng tại Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi và tàn tật tỉnh Hải Dương vào năm 2017. Sau đó, Đạt cũng được một người chị khác nhận nuôi cho đến tận bây giờ.
Cũng nhờ vậy mà Đạt có nhiều thời gian hơn để dành cho việc học. Đạt quyết định ôn thi vào Khoa Cơ khí, Đại học Công nghệ Giao thông vận tải, Hà Nội để sau này có được một công việc nuôi sống được bản thân.
Đạt bây giờ đã là sinh viên năm nhất (Ảnh: CSND)
Giờ đây, dù khó khăn đã tạm đi qua, nhưng Đạt vẫn luôn nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa để không phụ tấm lòng của những người từng giúp đỡ em. Đặc biệt, Đạt vẫn luôn tới lui thăm hỏi hai anh chị của mình đang ở trung tâm, vẫn luôn một lòng hướng về gia đình chứ chưa bao giờ chối bỏ nguồn cội. Và trong sâu thẳm trái tim em, hình ảnh của người mẹ tảo tần năm nào sẽ là động lực để em bước tiếp.
Nguyễn Đức Đạt là thế, một cậu bé mồ côi đậu Đại học có chí khí, có sự quyết tâm cao độ, em bản lĩnh và can trường hơn tất cả những đứa trẻ khác, có thể bởi vì hoàn cảnh không cho phép em được vô tư dù đang còn nhỏ tuổi. Nhưng nhìn em, bỗng nhớ đến câu danh ngôn rất hay ‘lửa thử vàng, gian nan thử sức’, bởi đôi lúc chính bất hạnh cuộc đời lại là động lực để chúng ta cố gắng.
Cảm ơn em Đạt ạ, bởi câu chuyện có hậu của em là động lực cho những ai đang gặp bão giông. Cái đói cái nghèo không đáng sợ bằng việc mất đi người thân và khiếm khuyết về tri thức. Còn riêng em, lại đủ đầy cả tài lẫn đức khiến bao người phải xót xa lẫn nể phục em.
Đạt luôn phấn đấu trong học tập (Ảnh: Dân Trí)
Giờ đây, chỉ mong em tiếp tục vững bước trên con đường mình đã chọn, cố gắng học giỏi hơn nữa, tạo dựng một sự nghiệp ổn định vững chắc, có mái ấm nhỏ bé cho riêng mình để mẹ cha mỉm cười nơi chín suối. Và đừng quên chăm sóc, hỏi han các anh chị em trong nhà. Bởi tình thân, luôn là điều thiêng liêng nhất.
Xóɫ xɑ lɑo độпg пgɦèo giữɑ đại dịcɦ ở Tɦủ đô: Hái rɑu dại để ăп, 8 пgười пgày cɦiɑ пɦɑu 4 suấɫ cơɱ
Những bữa ăn của lao động nghèo ở Thủ đô giữa đại dịch nhiều hôm là trái đu đủ non choẹt rỉ đầy nhựa, hay lá cây cứt lợn… để ăn và sống tạm cho qua ngày.