Câu chuyện “lệ cho kẻ nghèo” tại thủ đô Tokyo hào nhoáng
Nhật Bản, cường quốc kinh tế, khoa học kỹ thuật phát triển hàng đầu thế giới. Đó chính xác là hình ảnh lung linh trong mắt bạn bè thế giới khi nhắc đến xứ sở Phù Tang.
11:46 19/09/2017
Nước Nhật cũng không nằm ngoài sự chênh lệch giàu nghèo đó.
Và câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn hiểu thêm về tình trạng ấy.
Câu chuyện về hai cha con bị cuốn vào vòng nợ nần, lúc cái nghèo tưởng chừng cuốn lấy họ thì may mắn thay, một nhân viên quán Gyudon đã dang tay cứu vớt.
Câu chuyện có thật được kể lại thật ấm áp và nhân văn sau đây.
Đêm khuya tại một quán cơm bò nọ.
Khoảng 1 giờ hơn, bỗng có hai cha con bộ dạng thảm thương đi vào.
Vừa chăm chú đọc Menu, bé gái bỗng thích thú reo hò. ”Cái này nhìn ngon quá ba ơi! Con muốn ăn!”
Người cha nghe vậy liền giở ví ra kiểm tra, rồi gọi một phần cơm bò nhỏ cho con.
Còn mình chỉ uống nước lọc.
A –san, nhân viên làm thêm lúc đó quan sát hai người khách mới vào.
Người đàn ông trạc 30 tuổi, cô con gái chỉ vừa 2, 3 tuổi.
Anh A trước đây là nhân viên một công ty lớn, thế nhưng vì muốn lấy được bằng cấp mà nghỉ việc, mỗi ngày ở nhà tự học. Buổi tối đến quán Gyudon làm thêm.
Anh nhìn khuôn mặt hốc hác của người đàn ông và cảm thấy muốn làm gì đó cho người này.
Thế nhưng, vì nhân viên của quán không được tự tiện lấy thức ăn của quán đem cho, thế nên anh đành đứng lặng quan sát.
Lát sau, khi anh còn đang phân vân không biết làm sao để giúp hai người lạ mặt kia thì bé gái lăn ra ngủ khì.
Anh A liền nhanh nhảu chạy đến xe hơi của mình lấy cho cô bé chiếc chăn.
Người cha thấy vậy ríu rít cảm ơn và tỏ lòng cảm tạ cậu thanh niên.
Sau khi bé gái tỉnh giấc, hai người trả tiền bát cơm rồi lại nắm tay nhau bước vào màn đêm đen kịt.
Hồi sau, khi anh A tan ca, đang định lấy xe trở về nhà thì bắt gặp bóng dáng người cha bước đi loạng choạng, tay nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô con gái bước đi.
Anh A chạy đến và cất tiếng hỏi. “ Anh như vậy làm sao mà bảo vệ con gái được?”
“Bây giờ tôi định đi ăn cơm nên anh và cháu cùng đi với tôi nhé!”
Người cha. ”Không được đâu, tôi xin lỗi….. nhưng tôi không có tiền”.
Anh A: ”Phần con gái anh thôi cũng được, ít nhất hãy để cô bé được ăn uống tử tế ”.
Xong cuộc hội thoại, 3 người hướng đến Mc Donals.
Được biết, cô con gái tên là Naho.
Đến nơi, bé Naho vui vẻ ăn bánh kem.
Người cha, ngấn lệ vừa ăn Hamburger vừa không ngớt lời cảm tạ anh A.
Người cha thuật lại câu chuyện tưởng chừng như một cơn ác mộng thoáng qua.
3 tháng trước, ông là công nhân viên chức bình thường trải qua cuộc sống không mấy dư dả trong căn hộ chật hẹp cùng vợ và 2 cô con gái.
Thế nhưng, người vợ lại chỉ hết mực yêu thương con út. Ngày nọ, cô dẫn nó ra khỏi nhà rồi đi biệt.
Công ty nơi ông làm việc cũng bắt đầu suy sụp nên chỉ đưa cho ông chút tiền gọi là, rồi cho nghỉ việc.
Chút tiền cuối cùng đó ông gửi vào ngân hàng nhưng lại bị vợ dùng thẻ ATM rút sạch, khiến ông rơi vào cảnh trắng tay. Đến căn hộ nhỏ cũng không thể giữ vì không có tiền để trả.
Ở Nhật, hầu hết những người không có địa chỉ nơi sinh sống đều khó được nhận vào làm ở bất cứ đâu.
Từ đó, ông dắt theo cô con cả cứ vất vưởng nay đây mai đó.
Anh A nghĩ rằng nếu mình để hai cha con này ra đi, chắc chắn rồi họ sẽ không thể qua khỏi và điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với hai số phận đáng thương này.
Thế là anh quyết định dẫn hai cha con này về nhà mình.
Nhà anh A cũng không hề rộng rãi, chỉ một phòng ngủ, căn bếp, Toi-let và nhà tắm.
Người cha tỏ ra ái ngại: ”Chúng tôi chỉ là những người lạ không quen biết, vậy mà được cậu nhiệt tình đối xử như vậy…”
Anh A chẳng để ý nhiều.
Lúc bé Naho đi tắm, anh A đến nhà bạn gái để hỏi chuyện. Thế rồi cả bạn gái và anh A đều nhất trí.
“Xem như là luyện tập nuôi con trước khi cưới vậy”.
Nghĩ rồi, hai người dẫn bé Naho đi mua quần áo.
Từ đó, 2 tháng sau.
Người cha tìm được công việc, sau đó dọn đi và thuê một căn hộ dưới nhà anh A.
Khi cô con gái nhỏ dễ thương và ngoan ngoãn theo anh A suốt 2 tháng trời trở về bên người cha, anh cảm thấy chút hụt hẫng nhưng cũng rất mừng cho cô bé.
Sau đó, anh cưới người bạn gái đã ủng hộ và tán đồng với anh trong suốt mấy tháng qua.
Rồi hai người có con, họ chuyển đến căn hộ rộng hơn cho đứa con tương lai.
Lúc bàn về căn hộ sẽ chuyến đến, vợ anh A nói rằng nếu có thể chuyển đến gần bé Naho thì thật tốt. Thế là hai người chọn căn hộ chỉ cách nhà bé Naho 10 phút đi bộ.
Đối với người cha, anh A là ân nhân cứu mạng hai cha con ông lúc cấp bách. Nếu không có anh A trông chừng bé Naho cũng như cho ông ở nhờ nhà trong thời gian xin việc thì chắc hẳn ông đã không sống được đến bây giờ.
Anh A thỉnh thoảng vẫn đến nhà hai cha con uống rượu, tâm sự như những người bạn tri kỷ lâu năm.
Từ mối tình phụ tử chứng kiến trong quán Gyudon mà anh A đã kết giao được một mối quan hệ thật ấm áp.
Nếu sau này bản thân tôi cũng gặp được những mối duyên cảm động tình người như vậy trong xã hội rộng lớn này thì tốt biết mấy.
Kengo Abe