Cɦỉ vì ɱộɫ vếɫ ɫươпg ớɫ, пɑɱ siпɦ 16ɫ liệɫ пửɑ пgười, giɑ đìпɦ kɦáпɦ kiệɫ: Mẹ già пức пở xóɫ coп
Với nhiều người, vết tương ớt chỉ có thể làm bẩn áo nhưng với 2 cậu bé trong câu chuyện sau đây, vết tương ớt vừa là vết nhơ khó gột sạch, vừa là vết thương lòng khắc sâu thẳm trong tim.
00:30 17/10/2021
Cùng là học sinh lớp 11 của trường Cao đẳng Công Thương Hà Nội, nhưng Đức và Trí dường như không mấy thích nhau. Một lần, khi Trí đang cùng nhóm bạn đi bộ từ tầng 6 xuống xuống tầng 1 thấy có tương ớt chạy qua khe cầu thang rớt xuống tay mình nhưng không nhìn rõ ai đổ.
Thông qua bạn bè, nghi Đức là thủ phạm, Trí tìm gặp Đức, đề nghị ra nhà vệ sinh nam ở tầng 5 nói chuyện. Khi Đức phủ nhận là người đổ tương ớt, Trí dùng tay phải đấm liên tiếp 5 cái vào đầu, mặt bạn đến khi được can ngăn. Bị đánh, Đức trở về lớp nghỉ trưa, xin về nhà do đau đầu nhưng ngay sau đó nôn và ngất tại hành lang.
Bà Thúy (mẹ của Đức) vẫn còn nhớ như in hình ảnh của sáng hôm ấy, bà được cô giáo gọi điện thông báo, bà chạy vội ngay vào bệnh viện. Trên giường bệnh phủ ga trắng, cậu thanh niên 1m75 sáng nay còn chào mẹ, nhảy chân sáo ra đường, giờ nằm bất động, hôn mê sâu.
Đức cùng mẹ đang trải qua những ngày khó khăn (Ảnh: VNE)
Người mẹ vội vàng ký cam kết phẫu thuật cho con, cuộc phẫu thuật mở sọ giải áp, lấy máu tụ cho Đức kéo dài gần ba giờ. Bà ở ngoài khóc cạn nước mắt, ngất lả đi. "Ổn rồi. Chậm ba phút là chị không gặp lại con nữa đâu", bác sĩ vỗ vai bà Thuý, trấn an.
Chín tháng sau, mẹ con Đức thêm 10 lần chuyển qua các bệnh viện tuyến đầu khắp thủ đô để điều trị những di chứng liên quan: sốt trong khi hôn mê, nhiễm độc máu, suy hô hấp, gãy xương sườn, biến dạng lồng ngực, lở loét da do nằm liệt nhiều ngày.
Đức từ thanh niên cao lớn, sụt liền 25 kg, chỉ còn hơn 40 kg. Mẹ Trí xuất hiện trước cửa phòng bệnh, mắt đỏ hoe, thay con nói lời xin lỗi với bà Thúy. "Thương chị cùng cảnh mẹ đơn thân. Em cũng chẳng dư dả gì", mẹ Trí chia sẻ.
Cuối tháng 4 năm 2020, Đức trở về nhà, 9 tháng sau buổi đến trường định mệnh, liệt nửa người, cổ vẫn nguyên ống mở khí quản. "Dạo mới về, đôi ba ngày Đức lại tìm cách tự tử, gào thét khóc lóc bảo sống thế này con chết còn hơn", bà Thuý úp mặt vào lòng bàn tay.
Có lần đến giờ uống thuốc, Đức ngậm vốc thuốc trong miệng lúc lâu, nước mắt trào ra, rồi nhổ phì ra ngoài. Bà chỉ lẳng lặng thu dọn rồi lấy liều thuốc khác, bóp chân tay, dỗ dành con uống hết.
2 mẹ con đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ (Ảnh: CAND)
"170.000 đồng một viên thuốc chữa loét da lưng, ngày uống hai viên", bà Thuý giơ một vỉ thuốc giải thích, song đó vẫn không phải loại thuốc đắt đỏ nhất. Biến cố lần này khiến gia đình bà "từ dư dả thành khánh kiệt, nợ nần".
Song bi kịch lớn nhất với bà là tương lai của con trai duy nhất "tối sầm trong tích tắc". Đức của hai năm trước nuôi mơ ước làm thiết kế game, hôm nay phát âm chậm, không nói được một mạch với câu dài quá 4 từ, khó cộng trừ được các phép tính ngoài phạm vi 50. Nhưng khi nhắc về chuyện cũ, hỏi có giận Trí không, Đức đáp không do dự: "Không. Bạn ấy không cố ý".
Trong phiên tòa sơ thẩm mở cuối năm 2020, Trí thừa nhận đã đấm vào đầu Đức, xin lỗi và mong hưởng khoan hồng. Bị cáo nói phạm tội không cố ý, chỉ vì bồng bột, thiếu suy nghĩ. Khi gây án, Trí còn cách sinh nhật tuổi 16 đúng 3 tuần.
Người mẹ thay con gửi lời xin lỗi tới bị hại và gia đình, xin gia đình bị hại không kháng cáo đòi thêm tiền bồi thường do hoàn cảnh khó khăn. "Tổn hại sức khoẻ của cháu Đức không tiền nào bù đắp nổi nhưng con trai tôi cũng phải trả cái giá xứng đáng vì lỗi lầm tuổi trẻ".
Với tỉ lệ thương tích gây ra cho nạn nhân tới 94%, Trí bị TAND quận Thanh Xuân phạt 4 năm 4 tháng tù về tội Cố ý gây thương tích và phải bồi thường 964 triệu đồng cho bị hại. Ngoài ra, bị cáo phải chu cấp hằng tháng 3 triệu đồng cho bị hại đến khi bị hại chết, hồi phục sức lao động hoặc có diễn biến sức khoẻ khác.
Trí nói lời hối hận muộn màng tại tòa (Ảnh: VNE)
Thế đấy, chỉ một vết tương ớt chưa rõ nguồn gốc, cậu học trò lớp 11 vẫn dễ dàng nổi cơn thịnh nộ, đánh liên tục vào đầu bạn trong 5 phút để rồi từ đó đánh mất tương lai của mình. Hình ảnh ấy, đến người lớn còn thấy kinh hãi, không dám tưởng tưởng, vậy mà một đứa trẻ chưa qua tuổi 16, lại có thể thản nhiên hành động.
Gặp những trường hợp như thế này, nhiều người sẽ đặt câu hỏi lỗi thuộc về ai? Nhưng thực tế thì chẳng mấy ai chịu nhận lỗi về mình. Dư luận đổ lỗi lên cha mẹ không biết dạy con, còn gia đình lại chuyển lỗi cho nhà trường quản lý không chặt chẽ. Còn đứa trẻ, hẳn là sẽ đổ lỗi cho tạo hóa, rằng tại trời sinh tính nóng nảy, kiềm chế khó lường.
Suy cho cùng, giáo dục vẫn là điều then chốt nhất. Nhưng người lớn chúng ta đã thật sự mẫu mực để làm gương cho trẻ chưa? Hay lại viện lý do phải mưu sinh không có thời gian quan tâm con cái? Xin đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, bởi rõ ràng trong câu chuyện, cùng là 2 người mẹ đơn thân, nhưng mẹ của Đức biết nuôi dạy em hiền lành tử tế, để rồi trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, còn mẹ của Trí lại sinh ra đứa con cuồng loạn, đến khi gây hậu quả lớn, có hối hận cũng đã muộn màng.
Điều tệ hại nhất là những người bạn xung quanh... dửng dưng đứng nhìn. Không có một em nào tiến tới can ngăn, cũng không có em nào đi báo, gọi điện thoại cho thầy, cô giáo hay người lớn. Không có em nào có biểu hiện nào tỏ ra bất bình hay thương xót bạn. Cứ như thế, đừng hỏi tại sao sau này xã hội lại trở nên vô cảm.
Giờ đây, cả hai gia đình ai cũng phải chịu những nỗi đau quá lớn, ai cũng chịu cảnh kiệt quệ về kinh tế vì bồi thường hoặc vì thuốc men. Cả Trí và Đức đều là bạn học, có ghét nhau cũng là chuyện bình thường. Con nít đấm nhau bằng tay không thì ai nghĩ là sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Có lẽ, chẳng ai mãi căm giận Trí, nhưng lại rất đau lòng cho Đức. Nhưng tương lai của các con đều xám xịt và mệt mỏi.
Xót xa vẫn là câu nói "Không. Bạn ấy không cố ý" của Đức, một đứa trẻ thiện lương đến thế mà cuộc đời thật nghiệt ngã bao nhiêu. Một lần nữa, câu chuyện ấy cũng là bài học cảnh báo cho tất cả chúng ta – người lớn sống làm gương và hãy dạy con tử tế. Nên nhớ, chỉ một vết tương ớt cũng có thể phá hủy cuộc đời của rất nhiều người.
Rớɫ пước ɱắɫ пɦìп cô bé ɫóc rụпg ɫừпg пắɱ sɑu пɦữпg lầп xạ ɫrị: "Mẹ ơi! Tóc coп có ɱọc lại kɦôпg ạ?"
Mỗi lầп vuốɫ пɦữпg sợi ɫóc còп lại ɫrêп cái đầu gầп пɦư ɫrọc lóc, cô bé Nguyễп Tɦị Tɦúy Vâп (9 ɫuổi) lại ɫròп xoe ɱắɫ ɦỏi ɱẹ ɫóc coп đâu?. Người ɱẹ cɦỉ biếɫ quɑy đi giấu пɦữпg giọɫ пước ɱắɫ bấɫ lực.