Chủ tiệm nail Việt ở Mỹ,một lần về Việt Nam ăn tết hết cả năm tiết kiệm làm nail, giờ sợ và ngại về quê

Tết lại về rồi – một năm nữa lại trôi qua. Em là một người Việt đang sinh sống ở Mỹ luôn luôn muốn về quê đón tết cùng gia đình.

09:40 20/09/2022

Nhưng em luôncảm thấy “sợvà ngại” về VN ăn tết nên cứ chầnchừ chưa mua vé.

Mấy ngày hôm nay mọi người lại bànnhau việc về ăn tết thì tiêu hết bao nhiêu, cho người nhà bao nhiêu tiền mà em hãiquá.

Em xin giới thiệu qua về bản thân, em qua Mỹ được mấy năm, hiện đã làm chủ shop nails nhưng hơn 1 năm nay mới chính thức vác cho mình mác “Việt Kiều”.

Năm ngoái cũng là lần đầu em về quê ăntết mọi người ạ. Vui không thể tả nổi khi mình được gặp lại bạn bè, người thân. Nhưng rồi nó lại làm em cực kìbuồn (và tức) khi chỉ trong chưa đầy 14 ngày em tiêuhết gần 20 ngàn đô.

Em choáng, quá choáng luôn mọi người ạ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần là mình làm ăn đượcchút xíu thì chia sẻ cho người thân, nhưng số tiền em tiêu bằng cả năm trời dành dụm của em bênnày.

Vừa về tới nhà, bố mẹ em đã giụcphải sang nhà bác A, bác B biếu chúttiền, vì ngày xưa bác giúp mình này nọ.

Thực sự em không tiếc khi biếu mọi người quàcáp hay cho tiền những gia đình cực khó khăn, nhưng đằng này có vẻ như sau đó họ khoe nhau hay sau ấy.

Tới chơi với em mà em cảm giác như là muốn được em cho tiền. 1-2 người còn đỡ, chứ cả chục gia đình lần lượt tới thì em thực sự choáng. Mà lúc đóđâmlaophải theolao, cho người này không cho người kia thì còn bị nói nữa.

Thế rồi nói tới việc đi ra ngoài ăn, chơi. Cứ tầm 7h tối là mấy anh chị em họ em chuẩn bị quần áo xong hết, chờ em đi chơi cùng (Vì em bị coi như cái ngân hàng di dộng mà).

Em hỏi vì sao nghỉ sớm thế thì lạ bảo: ôi có khách đâu, đóngcửa sớm cho khỏe. Em thiết nghĩ, ở bên này giờ đó mình còn phải làm hụcmặt ra, 8h-9h tối mới được ăn vội bát cơm rồi còn lo cho con cái. Thế mà ở VN mọi ngườisốngtậnhưởng quá.

Còn chuyện này nữa mới làm em ấmức cho tới tậngiờ, và nó cũng là lý do em đang chần chừ không muốn về lần này:

Cái hôm em ra sân bay để qua lại Mỹ, em có đồ gì cũng để lại cho mấy đứa em, có chút tiền lẻ em cũng để cho tụi nó tiêu hết.

Tự dưng có bà cô bên chồng em cốxin đi cùng xe lên tận sân bay, rồi trong người cứ kiểu như úpmở gì đó. Mãi em mới hiểu ra là muốn… xin em ít tiền trước khi em bay. Nể quá em lại phảivay của bố mẹ chồng đưa cho bà cô thêm mấy triệu.

Sang tới đây em nghĩ lại số tiền mấy chụcngàn tiêu trong 2 tuần mà xót xa. Ở bên này mình làm cực khổtừ 9h sáng tới 9h tốiphục vụ khách, tuần làm gần như 6-7 buổi.

Bữa trưa có khi phải ănvội 2-3 phút, nhà thì phảiđi ởthuê, chungđụng, chật chội, không có thời gian lo cho con cái – chỉ mong kiếm được nhiềutiền nhất khi còn có khả năng. Ấy thế mà về VN như điđốttiền luôn.

Em là chủ shop còn có dưdả chút tiền mà còn như vậy thì những thợnails lươngthấp thì chắc 10 năm mới dám về 1 lầnmấtt.

Em biết là không phải ai về VN cũng phải chotiền, nhưng có vẻ như chuyện này cũng xảyra thườngxuyên với bạn bè em.

Thực sự em rất muốn về với bốmẹ tết này, nhưng em đã trót nói không về rồi, anh chị nghĩ em nên làm gì để họ hàng họ bớt kìvọng vào mình đi?

Tags:
Tâm sự của người đàn ông: 'Khi Bình Yên, Người Ta Thường Quên Đi Lời Thề Trong Giông Bão'

Tâm sự của người đàn ông: "Khi Bình Yên, Người Ta Thường Quên Đi Lời Thề Trong Giông Bão"

Bao nhiêu ký ức xưa hiện về trong trí nhớ như một cuộn phim quay chậm. Ai đó nói quả không sai: "Khi bình yên, người ta thường quên đi những lời thề trong giông bão".

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất