Chuyện nắng mưa bên Nhật…
Anh chị em làm ngoài trời có lẽ là những người hiểu rõ nhất về nắng mưa xứ Nhật. Nơi mà ngày nắng người ta bắt đầu tắm mồ hôi từ 8h rưỡi sáng cho đến khi về đến nhà. Còn ngày mưa thì mười đầu ngón tay tê dại và đôi ba giọt nước chảy theo vạt áo mưa thấm vào da buốt như kim châm.
15:00 10/09/2020
Người Nhật (nhất là những người đi làm ngoài trời) rất để ý thời tiết. Họ luôn nhắc những người trẻ khi biết thời tiết xấu, và căn dặn nhớ mang áo mưa hay mặc đủ ấm vào những hôm như thế. Trải qua mùa hè đầu tiên, mình hay bảo với mấy ông làm cùng là “trời nắng 39,40 độ phải phát thuốc muối cho uống khỏi “đổ” mới là thời tiết xấu. Còn trời mưa thì ướt là cùng chứ có gì mà phải sợ”. Các bố ấy nghe xong hay khen mình “ba-cà”. Hồi ấy mình cũng hơi nghi nghi, khéo có khi thế thật!
Mùa nắng Nhật khá dài, như năm ngoái giữa tháng 10 vẫn còn nắng. Anh em làm công trường hầu hết sẽ có một vệt quai mũ trắng tinh hai bên má. Cá biệt như những người làm sắt thì hấp nắng çḩáy đen mặt. Cười phát là răng trắng rực rỡ như huyền thoại Michel Essien của Chelsea thời còn trẻ khoẻ.
Nhiều hôm ra công trường lúc 1-2h trưa mà đổ nước lạnh vào sắt đặc thấy nó lại “xèo” một phát nghe nổi gai ốc. Nghĩ đến anh em thợ sắt đang phải đặt 5,6 chục cân thứ sắt ấy lên vai vác mà tay chân muốn rụng rời.
Rồi những hôm mưa. Mưa Nhật đến ào ào và thường rút đi cũng nhanh như lúc đến. Mưa ầm ầm xối xả. Có lúc dưới chân là bê tông trơn như mỡ, trên đầu là nước hắt xuống làm mờ cả mắt. Trong một ngày như vậy, mình đã từng đạp gần lút cán một con đinh 6.5. Máu çḩảy hoà lẫn với nước mưa đỏ lòm cả tảng bê tông đang đứng. Mình vẫn gắng làm cho hết buổi rồi cười nhe nhởn lên xe về vì hôm ấy có lương. Ai mà hoãn được sự sung sướng lại trong những giờ phút thiêng liêng và rực rỡ như thế.
“Rồi cũng qua cả thôi” – mình vẫn luôn thôi thúc bản thân như vậy trong những lúc khó khăn nhất. Như cái hôm “sập nguồn” trên tầng 8 của công trình ở Funabashi ngay chỗ vận thăng. Nếu mình không may mắn vớ được cái ống Type chắn cửa vận thăng để bị rơi xuống thì có thể đã được hạc giá tiên du, về nhà trong cái lọ to hơn hũ đựng rượu một chút. Lúc ấy ở nhà các cụ lại phải lấy Avatar “phây búc” in ra đặt lên sau chuối vì còn trẻ quá chưa kịp hoạ hình thờ.
Thế mà rồi ai cũng vượt qua. Vì ai cũng sang Nhật với một niềm tin và hi vọng nào đó cho mình và cho tương lai của mình. Người ta trải qua tuổi thơ ấu ngây ngô để lớn lên một chút với những ngang tàn và xốc nổi của thời thanh niên chưa trải sự đời. Để rồi cuối cùng họ đi khắp nơi, làm tất cả mọi điều và học thêm đủ mọi thứ nhằm giành giật lấy hai chữ “trưởng thành”. Đấy là điều thôi thúc họ vượt qua nắng, qua mưa và qua cả những cơn bão ngang qua trong đời mà từ bên ngoài nhìn vào người ta đều nghĩ nó khủng khiếp hơn nhiều.
Đi Nhật mấy năm về. Điều đáng sợ nhất không phải là không có tiền. Mà là lại quay trở về với chính mình của những lúc chưa đi. Lúc còn đặt một niềm tin lớn vào mấy năm trên hành trình Nhật sẽ giúp mình trở thành mình trong một hình-hài-khác-tốt-hơn.
Đi Nhật về rất hay bị so sánh với người Nhật. Rằng giống Nhật, lịch sự như Nhật, có phong thái Nhật blah….blah…. Nhưng họ không hiểu rằng, ở đâu thì con người cũng ba bảy loại. Có người Nhật dám tự tay mổ bụng sau khi thua cuộc hay cầm kiếm nhảy vào giữa trận địa toàn bọn Mỹ cầm súng máy. Nhưng cũng có thằng Nhật suốt ngày rình ṯṛộṃ quần lót của phụ nữ về làm “giáo cụ trực quan” hay nảy sinh tình yêu với một con….gián.
Vấn đề vẫn là ở giá trị bản thân của từng người. Anh em sang Nhật, vượt qua nắng, qua mưa và qua cả sự cô đơn khi mỗi độ Tết về lại mở bài “nước ngoài” của Nhạc sỹ Phan Mạnh Quỳnh và chợt đỏ hoe khoé mắt. Mục đích đều là vì một tương lai tốt đẹp hơn.
Sau về nước, bạn bè mình thất nghiệp nhiều. Nhắc lại những kỷ niệm Nhật với chút tủi hờn pha tiếc nuối. Thằng nào cũng đã cố gắng hết mình và trở về an toàn sau mấy năm “cải tạo”. Trong ánh mắt mỗi thằng đều có vẻ kiên gan và từng trải hơn. Dù chí lớn không thành khiến ông nào cũng bớt nói phét hơn hồi đang đợi bay.
Điều đáng mừng nhất là tất cả đã đi qua được nắng mưa bên Nhật để trở về mạnh mẽ hơn. Giờ thả ra ngoài đường Hà Nội tắc đường chật ních trong một cơn mưa tầm tã mà không có áo mưa thì thằng nào cũng đã đủ độ chín để nghĩ :
– Mưa thì ướt là cùng chứ có cái quái gì đâu mà phải sợ…..
Nguồn: DreamOn VietNam
Nhật Bản đảm bảo kinh phí mua vaccine phòng dịch COVID-19
Theo phóng viên TTXVN tại Tokyo, ngày 8/9, Chính phủ Nhật Bản đã quyết định chi hơn 670 tỷ yên từ nguồn ngân sách dự phòng hơn 10 nghìn tỉ yên (hơn 94 tỉ USD ) trong tài khóa 2020 để mua vaccine phòng dịch viêm đường hô hấp cấp COVID-19 từ các công ty nước ngoài.