Giɑ cảпɦ пgặɫ пgɦèo củɑ bé gái ɦọc giỏi bị uпg ɫɦư xươпg: 'Coп sợ lắɱ, lúc пào cũпg cɦỉ ɱoпg được về пɦà..'
Mới năm ngoái, Ngọc Tươi còn vui vẻ khoe cha mẹ học bổng vì có thành tích xuất sắc. Vậy mà năm nay, con đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, bởi căn bệnh ung thư hành hạ.
20:38 30/01/2022
Ngọc Tươi mới 14 tuổi. Trước khi mắc bệnh, con là đứa trẻ xinh xắn, luôn vui vẻ và học rất giỏi. Nhiều năm liền, Tươi đạt học lực giỏi. Con còn nhận được học bổng dành cho học sinh nghèo vượt khó của trường.
Chị Cao Phương Thúy, mẹ của Tươi bùi ngùi: “Từ nhỏ đến lớn, con luôn là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Nhà nghèo vậy nhưng con vẫn luôn chăm chỉ, nỗ lực để đạt được thành tích học tập tốt. Con thường xuyên ca hát, vui vẻ. Tôi còn nghĩ con sẽ có tương lai sáng, thế mà ông trời lại nỡ cướp mất tia hi vọng của gia đình tôi”.
Đôi chân đau đớn khiến Ngọc Tươi không thể tự đi lại.
Ngọc Tươi bắt đầu phát bệnh vào khoảng tháng 5. Lúc ấy, con đang phấn khởi chuẩn bị sách vở cho ngày nhập học, sau quãng thời gian dài nghỉ ở nhà tránh dịch Covid.
Biểu hiện ban đầu tưởng chừng như bệnh đơn giản, chân phải của Tươi đôi lúc nhói lên những cơn đau. Chị Thúy cũng nghĩ do con đang tuổi lớn, lại phải đạp xe đi học xa nên đau nhức, chỉ mua thuốc bôi qua loa.
Khi cơn đau ngày càng tăng lên bất thường, chị mới đưa con đi khám, xét nghiệm, chụp XQ, chụp MRI ở nhiều bệnh viện. Đến khi phát hiện bị ung thư xương, bệnh của con đã khá nặng.
Cuối tháng 5, Tươi phải gác lại việc học, gia nhập đội ngũ những “chiến binh” của Khoa Nhi Bệnh viện Ung bướu. Thời gian đầu, do không quen với không khí ngột ngạt, và cả những đứa trẻ với mái đầu trọc tóc, Tươi sợ đến mất ngủ.
Đứa trẻ ham học vẫn cố gắng đọc sách dù đang bệnh. Đôi chân con đau nhức gầy tong teo không thể duỗi thẳng.
“Những lúc vô thuốc, miệng con lở loét, cơ thể đau nhức, ăn ngủ không ngon. Lại càng sợ hơn khi ở viện, con phải chứng kiến các bệnh nhi khác lần lượt qua đời. Con sợ lắm, lúc nào cũng chỉ mong được về nhà”, chị Thúy chia sẻ.
Nhìn cô bé đang nằm co quắp trên giường. Dáng người gầy tong teo, ai cũng xót xa. Bác sĩ dự kiến con sẽ phải truyền 12 đợt hóa trị, sau đó sẽ xạ trị. Tuy nhiên, khi mới trải qua toa hóa trị thứ 4 vừa rồi, con bị thuốc “dập cho tơi tả”. Đến nỗi giờ đây, cứ nghe đến truyền thuốc là cả cơ thể con phản ứng đến "nổi da gà”.
Ấy vậy mà, nỗi sợ còn chưa dừng lại với cô gái bé nhỏ. Mới đây, gia đình con nhận được thông báo, Tươi sẽ phải thực hiện phẫu thuật cắt bỏ khối u, thậm chí là cắt chân để ngăn chặn tế bào ung thư di căn. Những giọt nước mắt đau đớn, tiếc nuối của cô bé mới 14 tuổi càng thêm mặn đắng.
Tươi không biết rằng, để chạy chữa cho con, cha mẹ đã phải vay mượn số tiền 70 triệu đồng. Đây là khoản tiền mà gia đình nghèo chẳng biết lúc nào mới trả nổi. Nhưng trước mắt, vợ chồng chị Thúy vẫn còn phải lo liệu để tiếp tục chữa bệnh cho con.
Những tấm giấy khen của Tươi và chị gái. Chị gái con đã phải nghỉ học vì nhà nghèo, còn con lại đang phải nghỉ học vì bệnh.
Vốn là hộ cận nghèo ở địa phương, toàn bộ gia sản chỉ có căn nhà dựng bằng cây, lợp mái tôn, chiếc xe đạp cũ cho các con đi học, không có đất trồng trọt, chăn nuôi, chị gặp bế tắc khi xoay sở một khoản tiền lớn.
“Trước khi bé Tươi bị bệnh, vợ chồng tôi đi làm mướn cho người ta. Nhưng ở quê nghèo chỉ làm ruộng, công việc theo mùa vụ, bấp bênh lắm cô ơi. Những lúc không có việc, vợ chồng tôi chỉ có đi bẫy chuột hoặc giăng lưới bắt cá, tùy thời điểm. Làm cả ngày cũng chỉ đủ ăn”, chị Thúy giãi bày.
Không có tiền, chị gái của Thúy mới sinh năm 2004 đã phải nghỉ học giữa chừng, theo mẹ đi làm mướn. Giờ đây Thúy bệnh, chân phải sưng phồng, không thể tự đi lại. Cả 2 mẹ con phải nghỉ việc để đi chăm, gánh nặng kinh tế đặt lên đôi vai người cha chẳng mấy nhanh nhẹn.
Anh em, hàng xóm cũng đều nghèo khó, người thương thì đã giúp từ những ngày đầu, giờ đây chỉ còn có thể tự lo liệu, nhưng vợ chồng chị Thúy biết kiếm tiền ở đâu bây giờ? Đáng thương cho cô bé học giỏi mà tương lai mù mịt.
“Bé Tươi ham học lắm cô ơi. Mỗi lần mẹ chở qua trường, con lại bảo mẹ dừng xe để con ngắm trường một chút. Nhưng nhất quyết không vào vì mái đầu trọc. Con còn nói với em trai, ráng học thêm 3 năm nữa, chờ chị chữa bệnh xong 2 chị em sẽ đi học cùng lớp. Tôi nghe mà tim như bị ai bóp nghẹn cô ạ”, người mẹ nghèo đau đớn.
Vừɑ пộρ việп ρɦí cɦo coп, ɱẹ bậɫ kɦóc vì ɱóп пợ cả đời kɦôпg ɫrả пổi: 'Nɦưпg kɦôпg cɦữɑ cɦo coп ɫɦì ɱắc ɫội lắɱ..'
Xoɑy xở, vɑy ɱượп kɦắρ пơi ɱới đủ ɫiềп làɱ ρɦẫu ɫɦuậɫ ɫiɱ cɦo coп gái, пɦưпg đằпg sɑu cɑ ɱổ ɫɦàпɦ côпg đó là ɱộɫ kɦoảп пợ kɦổпg lồ kɦiếп đôi vợ cɦồпg пgười dâп ɫộc Dɑo lâɱ vào пgõ cụɫ