Người cɦɑ kɦôпg ɱɑy ɫɑi пạп liệɫ giườпg, пgười ɱẹ dứɫ áo rɑ đi bỏ ɱặc 2 đứɑ coп ɫɦơ dại
Trên đường đi làm về, anh Dũng bị tai nạn đến vỡ đốt sống cổ, dò tủy. Hơn 2 năm trời chạy chữa khắp các bệnh viện, gia đình anh đã lâm vào cảnh kiệt quệ. Không những vậy, đang trong cơn bĩ cực thì người vợ lại dứt áo ra đi, bỏ mặc người chồng bất hạnh cùng 2 đứa con còn thơ dại.
23:00 26/07/2021
Xót xa hai đứa trẻ khóc đòi mẹ về với con!
Trên đường dẫn chúng tôi đến thăm anh Ngô Văn Dũng (26 tuổi)- người thanh niên bị tai nạn xe máy nằm liệt giường đã 2 năm nay, ông Ngô Văn Chính, Phó trưởng thôn Đông Lâm, (xã Hương Lâm, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang) không giấu nổi sự xót xa.
Ông Chính kể, anh Dũng không may bị nạn, gia đình đã đưa anh đi hết viện này đến viện khác vô cùng tốn kém, trong khi nhà lại nghèo khó. Trước hoàn cảnh bi đát đó, chính quyền địa phương cũng đã vài lần đứng ra vận động quyên góp để cho anh được tiếp tục điều trị ở bệnh viện, nhưng cũng không được là bao, vì bà con ở đây cũng rất nghèo.
Từ ngày vợ bỏ đi gần 1 năm nay, không người chăm sóc nơi bệnh viện, nên anh Dũng và 2 đứa con về nương nhờ bố mẹ.
"Nhìn cháu nó đang tuổi thanh niên lại phải nằm liệt giường, chúng tôi cũng xót lắm!”, ông Chính nói.
Căn nhà cấp 4 đã xuống cấp, mấy tháng trước đoàn thanh niên xã giúp đỡ mua xốp nhựa (màu xanh) dán vào một phần tường cho đỡ bong tróc
Bước chân vào nhà, một cảnh tưởng khiến chúng tôi dù đã cố gắng nhưng cũng không thể cầm nổi những giọt nước mắt, trên cây xà được lắp ngay tại giường, chàng thanh niên bất hạnh đang dùng đôi tay gắng sức nâng mình lên. Nhưng phần cơ thể bị liệt từ ngực trở xuống đã gần như không còn cảm giác, khiến anh bất lực.
Trán rịn mồ hôi, anh Dũng hổn hển: “Từ ngày vợ em bỏ đi gần 1 năm nay em không đến viện nữa. Nhưng các bác sĩ ở bệnh viện phục hồi chức năng bảo em cố gắng tập luyện tại nhà để tránh hoại tử, và hy vọng 2 chân lấy lại dần cảm giác, khi nào có điều kiện đến viện thì cơ hội phục hồi sẽ tốt hơn…”.
Nằm nghỉ một lát, anh Dũng kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện buồn... 8 năm trước, cũng như rất nhiều thanh niên khác ở vùng quê nghèo Hiệp Hòa (Bắc Giang), chàng trai 18 tuổi Ngô Văn Dũng xin vào làm công nhân ở một nhà máy sản xuất sơn ở tỉnh Bắc Ninh. Tại đây, anh Dũng gặp và yêu cô gái người dân tộc Tày hơn anh 2 tuổi, ở Bắc Sơn (Lạng Sơn).
Đám cưới nhanh chóng được diễn ra, bố mẹ vay mượn cất cho đôi vợ chồng một căn nhà nhỏ ven đồng lúa trên đất mượn của Hợp tác xã. Ngày ngày, 2 vợ chồng đi làm công nhân ở khu công nghiệp của tỉnh Bắc Ninh.
Rồi 2 đứa con Ngô Gia Huy (2012), Ngô Thị Như Quỳnh (2014) ra đời. Dù vẫn còn thiếu thốn trăm bề, nhưng căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười con trẻ. Những tưởng hạnh phúc đã ở trong tầm tay của đôi vợ chồng trẻ, thì tai họa bất ngờ giáng xuống.
“Em nhớ hôm ấy là đầu tháng 12/2017, trời nhá nhem tối em đi xe máy về đến thị trấn Chờ (Bắc Ninh) thì hoa mắt chóng mặt, rồi ngã ra. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong bệnh viện, lúc ấy em thấy mình rất tỉnh táo, 2 tay em không bị làm sao, nhưng 2 chân em không nhúc nhích được nữa. Lấy tay véo chân em không thấy đau, sợ quá em khóc ầm lên” - anh Dũng ứa nước mắt kể lại giây phút gặp nạn 2 năm về trước.
Cú ngã xe máy khiến chàng trai trẻ bị vỡ 3 đốt sống cổ, dò tủy, liệt từ ngực trở xuống. Ngay sau khi cấp cứu ở trạm y tế thị trấn Chờ, gia đình chuyển anh Dũng lên bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Ninh, rồi làm phẫu thuật và điều trị 11 ngày ở bệnh viện Việt Đức. Sau đó, anh Dũng được chuyển về nằm ở bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang, tiếp đến là bệnh viện phục hồi chức năng của tỉnh này.
Những chuỗi ngày đưa con đi hết viện này đến viện khác đã khiến cho bố mẹ nghèo kiệt quệ. Trong nhà có thứ gì bán được thì đã bán, chỗ nào vay được thì cũng đã vay, số tiền vay nợ đã lên tới hơn trăm triệu đồng.
Vừa lau mồ hôi cho con trai, bà Chu Thị Đảm (mẹ của Dũng) nghẹn ngào: “Em nó không may gặp nạn, vợ chồng tôi đã làm hết sức mình, để em nó được đến viện. Gần một năm trước, vợ nó đã không chịu được vất vả nên bỏ đi. Từ lúc ấy, em nó cũng chán chường không muốn nằm viện nữa cứ nằng nặc đòi về, thương con lắm nhưng vợ chồng tôi cũng đành lực bất tòng tâm …”
“Cô ơi, bố cháu mà đi được là mẹ cháu lại về với bố con cháu hả cô?!”, những tiếng trẻ con thánh thót, trong trẻo của con bé Quỳnh bất chợt vang lên. Không biết trả lời cô bé thế nào, chúng tôi chỉ biết đứng lặng nhìn nhau.
Ôm đứa cháu vào lòng, bà Đảm khóc ròng: “2 đứa cháu tôi thương bố lắm, ngoài lúc đi học là cứ quấn lấy bố, nhất là con bé Quỳnh hay động viên bố. Mới đây, em nó bảo ông nhà tôi lắp cho cái xà ở ngay giường để em nó tập. Tôi cũng mong em nó phục hồi đi lại được, có khi vợ nó lại quay về với bọn trẻ”.
Bà Đảm vừa dứt lời, thì anh Dũng với tay nắm lấy sợi dây trước mặt, ánh mắt đầy quyết tâm chàng trai trẻ lại gắng sức nhấc mình lên. Quay sang nhìn chúng tôi, Dũng nói: “Em thương 2 đứa con em, em cũng mong mẹ bọn trẻ sớm quay trở về. Em đang cố gắng tập luyện, dạo này chân em có chút cảm giác. Em cũng muốn được trở lại bệnh viện phục hồi chức năng lắm, nhưng nhà em kiệt quệ lắm rồi!”.
Xóɫ xɑ cậu bé пgɦèo ɱếu ɱáo ɫìɱ cácɦ cứu cɦɑ: “Coп sợ lắɱ! Các cô cứu bố coп với, bố coп sắρ cɦếɫ rồi”
Tiếng cậu bé Hải cứ liên tục vang lên trong khoa Hồi sức tích cực của bệnh viện Bạch Mai khiến ai chứng kiến cũng nao lòng. Nằm trong phòng cách ly, bố của em đang ở lằn ranh của sự sống chết bởi căn bệnh viêm cơ tim đột ngột mà gia đình thì quá nghèo không có tiền điều trị.