Người ɱẹ пgɦèo quặп ɫɦắɫ пɦìп coп ɫrɑi cɦếɫ dầп ɫroпg căп пɦà ɫàп: "Cɦỉ sợ coп cɦếɫ ɫrêп ɫɑy ɱìпɦ ɫɦôi"
Hoàп cảпɦ quá kɦó kɦăп, пgười ɱẹ пgɦèo đưɑ coп ɫrɑi về пɦà để cɦăɱ sóc. Pɦíɑ ɫrêп đầu giườпg luôп ɫɦườпg ɫrực ɱộɫ bìпɦ ô xy để cấρ cứu kɦi coп bị lêп cơп co giậɫ, пgấɫ đi.
22:40 17/07/2021
"Anh ơi, cứu con em với".
Nhận cuộc gọi cầu cứu của chị Trương Thị Hương (SN 1986, trú tại xóm Thung Mòn, xã Đồng Văn, huyện miền núi Tân Kỳ, Nghệ An), qua điện thoại người mẹ ấy gào khóc: “Anh cứu con em với, cứ như thế này con em chết mất”.
Người mẹ nghèo quặn thắt khi nhìn con trai chết dần trong căn nhà tàn.
Căn nhà nhỏ của vợ chồng chị nằm phía ngoài cánh đồng mía, biệt lập với xóm làng xung quanh. Dù đã hơn 12h trưa nhưng, chồng của chị là anh Nguyễn Văn Cường (SN 1984) không có nhà vì bận đi bốc sắn, mía thuê cho những người trong xóm để lấy tiền lo thuốc cho con.
Còn chị Hương lúc nào cũng phải ở nhà để túc trực, chăm sóc cho con trai là Nguyễn Văn Trường (SN 2007) đang nằm bất động trên giường.
Cháu Trường điều trị tại bệnh viện khi lên cơn co giật.
Thấy khách đến, chị vội ra chào nhưng vừa bước được đến nửa sân đã nghe tiếng con gái lớn kêu lên: “Mẹ ơi, em lại ngất rồi”. Người mẹ hoảng hốt quay lại gọi em trai của mình lao nhanh đến bên giường, lập tức cấp cứu cho Trường.
Chúng tôi cũng hoảng hốt chạy nhanh vào, ca cấp cứu bất đắc dĩ diễn ra với tâm trạng lo lắng đến nghẹt thở của người mẹ. Có lẽ tài sản quý giá nhất trong căn nhà này là bình ô xy đặt phía trên đầu giường.
Đứa trẻ co giật, chị Hương ngồi phía dưới giữ lấy chân con, miệng gọi tên con giữa hai hàng nước mắt lăn dài. Sau ít phút đứa trẻ tỉnh lại.
Lúc này, người cậu vội mở bình ô xy đặt vào để cho cháu mình thở, rồi áp vào lồng ngực nghe xem tim cháu có đập nữa không. Đứa trẻ co giật, chị Hương ngồi phía dưới giữ lấy chân con, miệng gọi tên con giữa hai hàng nước mắt lăn dài.
Sau ít phút đứa trẻ tỉnh lại, kêu đau, mặt nó nhăn lại đau đớn mà không thể khóc được nên chỉ đặt tay lên đầu rồi nước mắt cứ thế trào ra. Lúc này người mẹ khẽ đỡ đầu con cho uống thuốc.
Mang bình ô xy về tận nhà, mẹ vẫn sợ con trai chết ngay trên tay mình
“Một ngày không biết bao nhiêu lần như thế các anh à! Em không dám đi đâu ra khỏi nhà, vì sợ mỗi khi lên cơn co giật nếu không trở tay kịp thì con em chết mất. Có hôm nó còn co giật mạnh lắm, cả nhà ai cũng sợ. Nhiều hôm lên cơn giật em ôm con mà sợ nó chết trên tay mình thôi”, chị Hương nói trong nước mắt.
Chị sợ rằng, một mai đây đứa con có thể chết ngay trên ngay tay mình bởi căn bệnh quái ác này.
Người mẹ nghèo sợ con chết trên tay mình.
Trong vòng chưa đầy 1 giờ đồng hồ kể từ khi chúng tôi có mặt và chứng kiến cảnh người mẹ, người cậu phải cấp cứu cháu Trường đến 3 lần. Những ca cấp cứu diễn ra an toàn, đứa trẻ được kéo từ cõi chết trở về bằng chính bàn tay của người mẹ và cậu ruột.
Mỗi ngày không biết bao nhiêu lần như thế, không khí căng thẳng bao trùm quanh chiếc giường trong căn nhà nhỏ. Nó hệt như một phòng cấp cứu tại bệnh viện, nhưng ở đây ngoài chiếc bình ô xy, hai “bác sĩ” chẳng có thêm một dụng cụ hỗ trợ y tế nào.
Khi mệt quá, chị phải nhờ đến bà ngoại nay cũng già lắm rồi túc trực bên cháu.
Trường là con thứ 2 của vợ chồng chị Hương, từ nhỏ sức khỏe cháu vẫn bình thường, nhưng vào khoảng tháng 10/2019, khi đang chơi cháu đột ngột ngã rồi lên cơn co giật, ngất đi. Cả gia đình tá hỏa đưa cháu đến bệnh viện cấp cứu.
Do bệnh tình quá nặng từ tuyến huyện cháu được chuyển thẳng xuống bệnh viện Sản nhi Nghệ An. Sau đó, Trường lại được chuyển thẳng ra bệnh viện Nhi trung ương.
Tại đây qua nhiều lần thăm khám, các bác sĩ kết luận Trường bị phình mạch máu não ở tiểu cầu não trái. Căn bệnh khiến Trường thường xuyên có những cơn đau đầu dữ dội, rồi co giật, ngất đi.
Quá trình điều trị bệnh tình không thuyên giảm, thậm chí vị trí mạch máu bị phình rất khó để can thiệt bằng phẫu thuật. “Điều trị được một thời gian, các bác sĩ khuyên em nên đưa con về vì ở đây chi phí rất cao. Nhiều loại thuốc đắt đỏ nằm ngoài doanh mục bảo hiểm, rồi tiền ăn uống, sinh hoạt ở Thủ đô cũng rất đắt.
Từ đứa trẻ bình thường Trường trở thành bệnh nhân đặc biệt của gia đình
Vay được ít tiền mang theo chỉ được dăm ba hôm là hết rồi. Sau đó em đưa con về, nhưng vừa về đến nhà cháu lại ngất đi, cả nhà lại ôm đi viện tỉnh.
Từ ngày con ngã bệnh, con trâu tài sản quý giá nhất của gia đình cũng đã bán, sổ đỏ cũng đã cắm nơi ngân hàng. Tất cả anh em họ hàng, bà con lối xóm chị Hương cũng không biết mình đã nợ bao nhiêu tiền. Hiện nay cháu Trường ở nhà nhưng hàng tháng tiền ô xy, thuốc thang duy trì sự sống cho con cũng gần 10 triệu đồng (10 triệu đồng/tháng).
Hai vợ chồng chị ngoài làm ruộng, trồng mía cũng chỉ biết đi bốc sắn, chặt mía thuê để kiếm thêm thu nhập. Nên cuộc sống vốn đã khó khăn nay càng thêm bi đát, dù không có ăn nhưng hàng ngày cũng phải đi vay thêm tiền để mua thuốc cho con.
“Nằm ở bệnh viện chỉ những số thuốc nằm trong danh mục bảo hiểm mới được bảo hiểm; còn thuốc nằm ngoài danh mục thì đắt lắm, nhà em không có tiền sao kham nổi. Có những loại thuốc một viên lên tới 100 ngàn đồng, về nhà mua được ít thì hết tiền, giờ biết làm sao đây”, Hương nói trong nghẹn ngào.
Hơn nữa chị Hương cũng không thể đi làm vì giờ nào cũng phải túc trực bên con. Thậm chí đêm xuống, hai vợ chồng lại thay phiên nhau canh cho con ngủ, bởi chỉ cần một phút lơ là, là anh chị có thể vĩnh viễn mất đi con trai của mình.
Trong gia đình chị có thể nói góc giếng nước là có giá trị nhất, bởi nơi đây còn có chỗ để sinh hoạt...
Những ngày gần đây, số lần Trường ngất, lên cơn co giật càng nhiều hơn. Cả gia đình lúc nào cũng trong tâm lý căng thẳng đến nghẹt thở, người cậu cũng không dám đi làm để ở nhà giúp chị cấp cứu cho cháu.
Rời căn nhà nhỏ của gia đình chị mà lòng chúng tôi như nặng trĩu, không biết chị sẽ còn cố gắng giữ được sự sống cho con đến bao lâu, sẽ còn bao nhiêu ca cấp cứu nữa diễn ra trên chiếc giường nhỏ ấy…
Người dân xóm làng cho biết, chị thường khóc nhiều hơn vui, bởi đứa con trai mang chứng bệnh quái ác sẽ cướp con chị lúc nào không hay.
Có ɱộɫ ρɦầп ɫroпg ɫrái dừɑ ɫốɫ cɦo ɫiɱ ɱạcɦ, giúρ "ɫɦăпg ɦạпg" пɦɑп sắc пɦưпg ρɦụ пữ ɦɑy vứɫ đi
Tᴜy ᵭây ℓà ρɦầп пgoп, ɓổ ɓậc пɦấɫ củα ɫɾái ɗừα пɦưпg пɦiềᴜ пgười ℓại ɦαy ʋứɫ ᵭi kɦi ᴜốпg пước ɗừα. Nếᴜ ɓiếɫ ɫậп ɗụпg còп giúρ giảм câп пɦαпɦ.