Nước ɱắɫ giàп giụɑ, bé 6 ɫuổi xiп ɱọi пgười cứu ɱẹ uпg ɫɦư: 'Mẹ đừпg cɦếɫ. Mẹ ρɦải sốпg để còп cɦở coп đếп ɫrườпg'
(Dân trí) - Vòng tay ôm lấy mẹ, Bình An khóc nức nở: "Mẹ đừng chết như bố. Mẹ phải sống để còn chở con đến trường". Bố mất cách đây 2 năm, giờ mẹ bé Bình An lại nhận án tử của căn bệnh ung thư phổi.
02:40 19/02/2022
Bố chết vì ung thư gan, mẹ lại nguy kịch vì ung thư phổi
Run run gửi lá đơn cầu cứu đến báo điện tử Dân trí, chị Mai Thị Kim Liên (quê tại thôn Hàn, xã Hương Công, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam), hiện đang trú nhờ gia đình người thân tại số nhà 7, N2, tổ dân phố 6, ngõ 32, Phùng Khoang, Thanh Xuân, Hà Nội không còn đứng được vững bởi căn bệnh ung thư phổi đang hành hạ từng ngày. Gương mặt gầy sọp, mệt mỏi, cố mãi chị mới thều thào được vài câu: "Anh chị thuê trọ ở trên Hà Nội đi làm nhưng anh đã mất cách đây 2 năm vì bệnh ung thư gan. Giờ đến chị bị ung thư phổi, đang truyền hóa chất và cầm cố từng ngày".
Chồng chết cách đây 2 năm vì ung thư gan, chị Liên lại nhận tin mình bị ung thư phổi.
Nói xong chị mệt lả, ngồi sụp xuống nhưng hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hạnh phúc muộn mằn ở tuổi 40, ngỡ tưởng người đàn bà thôn quê chân chất này sẽ được hưởng những ngày tháng ngọt ngào, ấm áp trong gian nhà trọ chật hẹp nhưng đầy ắp tiếng cười. Vậy mà chỉ vỏn vẹn 4 năm sau hôn nhân, đầu chị đã cuốn chặt vành khăn tang trắng khi chồng nhận án tử bởi căn bệnh ung thư gan. Nén đau thương, chị cầm cự ở lại Hà Nội, tiếp tục làm công nhân để có tiền chăm sóc cho con gái nhỏ lúc đó mới lên 4.
Chị Liên không cầm được nước mắt khi con gái khóc cầu xin mẹ đừng chết.
Nhớ lại cách đây 2 năm khi chồng chết, chị Liên rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến bản thân mình.
Những tháng ngày không có chồng, một mình côi cút nuôi con, chị đã nếm trải đủ mọi khó khăn, khổ cực nhưng không ngừng cố gắng. Nhắc đến con gái nhỏ, chị trào nước mắt. Ngày đưa anh ra cánh đồng, con vẫn ngây ngô hỏi: "Bố đi rồi có về nữa không mẹ?" khiến chị đau như đứt từng khúc ruột. Vậy mà sao ông trời nỡ bắt chị mang căn bệnh hiểm nghèo để sự sống đang bị đếm ngược từng ngày chị phải xa con?.
"Thật sự là chị đã bỏ cuộc rồi và từ chối điều trị vì không có tiền nhưng nhìn con gái chị lại không nỡ. Chị bất lực lắm, nhiều hôm chỉ biết ngửa cổ lên trời mà trách sao số phận mình lại như vậy?. Tiền chữa bệnh không lo được. Chồng thì không còn để dựa, con gái thì mới học lớp 1… Chị cùng đường thật rồi em ạ" - Chị Liên nghẹn lại, khóc nức nở.
Con gái 6 tuổi cầu xin mọi người cứu mẹ
Từ ngày bị bệnh, chị không thể chăm sóc được con nữa nên gửi về quê nhờ nhà người thân. Cuối tuần được lên với mẹ, cô bé chạy ào vào ôm mẹ khóc nức nở: "Con nhớ mẹ lắm. Mẹ đừng chết, đừng bỏ con mà đi".
Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà đi.
Những lời của Bình An khiến chúng tôi đều nghẹn lại. Con gái còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện và biết mẹ đang mắc bệnh hiểm nghèo như bố cách đây 2 năm. Bố của em mãi mãi không trở về, Bình An biết rồi mẹ cũng sẽ bỏ em mà đi như vậy nên càng khóc to như bắt đền trong sự bất lực.
Gương mặt non nớt với đôi mắt tròn to nhưng ướt nhẹp trong nước mắt mãi không thôi. Phải cố gắng động viên con mãi rằng mẹ sẽ được đi chữa bệnh, sẽ khỏe mạnh để trở về với con thì Bình An mới nín được một chút. Em ngước đôi mắt long lanh lên nhìn rồi lấy tay lau nước mắt cho mẹ nhẹ nhàng và đầy yêu thương, trìu mến.
Bố mất rồi, Bình An chỉ còn có mẹ làm chỗ dựa mà thôi.
"Bố con chết rồi, bố không về nữa. Con ở nhà đi học, mẹ con đi chữa bệnh. Con chỉ ước mẹ khỏi bệnh để về chở con đi học. Ở lớp các bạn đều được bố mẹ chở đi học, còn con thì không được".
Cô bé hồn nhiên kể, mếu máo vừa như tủi thân, vừa như bắt đền. Lên 4 tuổi con mất cha, lên 6 tuổi mẹ con bị bệnh. Không biết rồi cuộc sống phía trước sẽ ra sao nếu một mai mẹ con cũng không còn nữa. Thoáng có suy nghĩ đó trong đầu, tôi phải khựng lại ngay vì rùng mình, sợ hãi. Một đứa trẻ còn quá ư non nớt và còn cả một tương lai dài phía trước nhưng đã phải thiếu bàn tay chăm sóc của những đấng sinh thành.
'Coп пói ɦọc xoпg rồi coп sẽ về ɱà', ɱẹ kɦôпg ɫɦể đứпg vữпg ɫroпg đáɱ ɫiễп пɑɱ siпɦ
"Ngɦĩɑ ơi, sɑo coп bỏ ɱẹ ɱà đi. Mới пgày пào coп còп ở đây với ɱẹ. Coп пói ɦọc xoпg rồi coп sẽ về kiɑ ɱà coп ơi..."