Nước ɱắɫ góɑ ρɦụ "ɫɦậρ ɫử пɦấɫ siпɦ" và viễп cảпɦ về coп gái ɫội пgɦiệρ: 'Coп biếɫ ρɦải bấu víu vào đâu để sốпg đây…'
(Dân trí) - 9 năm trước, chị khóc đến ngất đi sau cái chết đột ngột của người chồng vắn số bỏ lại 2 đứa con thơ, giờ đây sau tai nạn, chị lại đau đớn đến tột cùng nhìn các con đứng trước viễn cảnh phải nghỉ học.
16:26 20/05/2022
Người phụ nữ bất hạnh trong vụ tai nạn "thập tử nhất sinh"
Con đường quanh co đưa bước chân chúng tôi tới căn nhà cấp 4 cũ kỹ của mẹ con chị Phạm Thị Thúy (phường Đông Hải, thành phố Thanh Hóa) nằm khuất sau những dãy nhà cao tầng. Trong góc nhà tối om, người phụ nữ với thân hình gầy guộc đang vật vã tập những bước đi sau nửa năm nằm liệt bởi vụ tai nạn giao thông.
Đó là một cơn ác mộng mà cho đến giờ khi nhớ lại, ánh mắt chị vẫn không giấu được nỗi sợ hãi. Chiếc xe tải hất 3 mẹ con chị từ trên xe máy xuống đường, may mắn hai con gái chỉ bị xây xước, còn chị trong tình trạng "thập tử nhất sinh".
Sau nửa năm nằm liệt giường, chị Thúy mới có thể đứng dậy tập bước đi.
Ông trời có lẽ vẫn còn thương khi để chị ở lại trên cõi đời. Dù không bị tử thần gọi tên nhưng chị bị tụ máu não, liệt nửa người suốt hơn 5 tháng trời. Giờ đây, sau những nỗ lực, chị đã có thể gắng gượng tập được những bước đi, một bên tay đã có thể cử động.
Nước mắt giàn giụa, chảy dài xuống cổ, chị nghẹn giọng trong những câu nói đứt quãng: "Phúc nhà, ông trời đã không bắt tôi phải chết. Nhưng khổ thân các con, bố đã mất sớm rồi, giờ còn mỗi mẹ, mà mẹ thế này thì con biết phải bấu víu vào đâu để sống….".
Một bên tay của chị vẫn còn bị liệt sau vụ tai nạn.
9 năm trước, chồng chị bỏ lại 3 mẹ con chị về thế giới khác. Anh ra đi trong đau đớn do ngạt khí than ở xưởng gạch - nơi anh làm việc. Chị vẫn không thể quên được ngày đó, khi đang trong ca làm, người ta báo anh bị tai nạn, chị choáng váng không dám tin vào tai mình. Nhưng sự thật nghiệt ngã khi người ta đưa chị đến nơi thì anh đi rồi.
Năm ấy, các con chị đứa lớn mới 12 tuổi, hai đứa nhỏ sinh đôi mới bắt đầu bước vào lớp 1. Đau đớn kiệt cùng, nước mắt chẳng thể đủ để khóc, chị cứ ôm chặt lấy các con, cắn răng chịu đựng mà trong lòng như có trăm nghìn mũi dao sắc lẹm cứa vào.
Hàng ngày chị chăm chỉ tập luyện nhờ sự giúp đỡ của con gái.
Bán nhà trả nợ để các con được tiếp tục đến trường
9 năm qua, chị đã gắng gượng để sống, lấy các con làm niềm vui, lăn lộn làm việc để mưu sinh, nuôi các con học hành. Thương mẹ nên cả ba anh em đều học rất giỏi. Con trai đầu của chị đang học năm thứ 3, Trường Đại học Bách Khoa Hà Nội còn 2 con gái sinh đôi năm nay vào cấp 3.
Chị bảo, chắt chiu từng đồng lương công nhân vẫn không đủ cho các con học hành nên tranh thủ ngày nghỉ chị lại đi lau dọn nhà cho người ta kiếm thêm thu nhập. Thương mẹ, cậu con trai học đại học, mấy năm nay đều đi làm thêm để đôi vai mẹ bớt phần nào gánh nặng.
Chị Thúy nghẹn ngào nghĩ về viễn cảnh những ngày tháng tiếp theo của mấy mẹ con.
"Dịch giã nên bây giờ thằng lớn cũng không thể đi làm thêm được nữa. Tôi bây giờ vẫn phải điều trị tại Bệnh viện phục hồi chức năng Trung ương, chi phí cho những khoản nằm ngoài bảo hiểm nhiều lắm. Gần 1 năm nay nằm một chỗ, nợ nần lên đến vài trăm triệu đồng rồi… chẳng biết sẽ phải xoay xở thế nào cho những ngày tháng tiếp theo.
Tôi tính bán căn nhà này đi vừa để trả nợ vừa để cho mấy đứa học hành…, rồi có thể sẽ ở nhờ nhà bà ngoại", từng tiếng nói nghẹn ngào, chị run run đưa bàn tay lên định gạt nước mắt nhưng xót xa quá khi với chị việc đó bây giờ cũng thật sự khó khăn.
Chị sống khổ, cuộc đời vốn đã quá nhiều những bất hạnh, chị không muốn các con của chị phải thất học, phải lam lũ như mình nhưng giờ đây sức tàn lực kiệt, chị biết phải làm sao. Căn nhà nhỏ này là mồ hôi, công sức của hai vợ chồng, là thứ gắn với những kỷ niệm về anh. Nhưng vì con, chị dằn lòng…
Loạng choạng bước đến bàn thờ chồng, thắp nén nhang như để mong anh ở thế giới bên kia ủng hộ quyết định của mình, nước mắt chị lã chã rơi.
Sau tai nạn "thập tử nhất sinh", chị Thúy hoàn toàn không còn sức lao động.
Ngồi bên cạnh mẹ, hai cô con gái cũng đỏ hoe đôi mắt, không muốn từ bỏ con đường đến trường nhưng các em cũng không biết phải làm sao. "Đừng bán nhà mẹ ơi", cô bé Thảo thốt lên rồi mím môi để không bật khóc.
Trao đổi với phóng viên Dân trí về hoàn cảnh của mẹ con chị Thúy, ông Ngô Quốc Huy, Chủ tịch UBND phường Đông Hải cho biết: "Chồng chị Thúy mất sớm, một mình chị gồng gánh nuôi các con khôn lớn đã là vất vả rồi, thế nhưng năm ngoái chị lại bị tai nạn, nằm liệt, mới chỉ tập đi lại được vài tháng nay.
Trong khi 3 đứa con đang tuổi ăn tuổi học mà mẹ lại mất hoàn toàn sức lao động, đó là vấn đề thật sự nan giải. Hôm trước, tổ dân phố cũng đã kêu gọi hỗ trợ gia đình còn tới đây phường cũng sẽ có trách nhiệm phát động các đoàn thể kêu gọi. Đại diện chính quyền địa phương, tôi tha thiết kính mong quý báo cùng các nhà hảo tâm chung tay giúp đỡ để chị Thúy có chi phí chữa trị, các cháu được tiếp tục cắp sách đến trường…".
Coп ɫrɑi ɦiếu ɫɦảo gặρ ɫɑi пạп, cɦɑ đơп ɫɦâп kɦôпg lo пổi việп ρɦí: 'Nào ɱuốп coп ɱìпɦ vấɫ vả, cực пɦọc đâu..'
Coп ɫrɑi gặρ ɫɑi пạп, cɦú Tài ɫɦảпg ɫɦốɫ cɦạy vào bệпɦ việп, véɫ пɦẵп ɫúi cũпg cɦỉ được vài ɫrăɱ пgɦìп đồпg, cɦẳпg đủ đóпg việп ρɦí.