Tươпg lɑi ɱịɫ ɱù củɑ 3 đứɑ ɫrẻ пɦúɫ пɦáɫ, leɱ luốc, ɱồ côi cɦɑ ɱẹ: 'Dượпg ấy sốпg kɦổ ɱà cɦếɫ cũпg kɦổ quá..'
Cha mẹ lần lượt qua đời, anh em Thoan trở thành trẻ mồ côi. Cách đây ít lâu, chị gái Thoan bỏ đi, để lại một cậu con trai. Ba cậu cháu không nơi nương tựa, đành bấu víu tạm vào người dì nghèo khó.
03:46 22/01/2022
Thoan là con trai thứ của anh Đỗ Văn Hạnh (SN 1972) và chị Nguyễn Thị Hoa (SN 1975), ở thôn Nam Sơn, xã Hải Phú, huyện Bố Trạch (Quảng Bình). Gia đình anh chị vốn rất nghèo, từ nhỏ cả 2 đều không được học hành đến nơi đến chốn.
Sau khi kết hôn, anh chị sinh được con gái đầu là Đỗ Thị Khoa (SN 1993). Sinh xong, sức khỏe chị Hoa giảm sút. Thêm với cuộc sống chật vật nên phải đến 17 năm sau, anh chị mới có thêm con trai là em Đỗ Văn Thoan (SN 2010).
Căn nhà xuống cấp, mục nát của gia đình Thoan
Từ khi sinh Thoan, chị mắc chứng động kinh, chỉ quanh quẩn trong nhà, không làm được việc gì. Nhà có 2 sào ruộng không đủ ăn, anh Hạnh phải đi đánh cá, nhờ mọi người mang ra chợ bán hộ.
Em Khoa, con gái đầu của anh chị vì thế cũng không được học hành tử tế, chưa xong cấp 2 đã nghỉ, mỗi năm lại vào Khe Sanh, Quảng Trị hái cà phê thuê vài tháng, phụ ba nuôi cả nhà.
Đến năm 19 tuổi, Khoa lấy chồng người xã bên, sau đó mang bầu nhưng khi sinh con ra, chồng em lại không nhận con vì cho rằng không giống mình.
Quá đau lòng, Khoa đành ôm con về nhà ba mẹ, nuôi con được 7 tháng thì bỏ đi biệt tích.
Con gái bỏ đi, vợ chồng anh Hạnh phải nuôi thêm cháu trai Phan Anh Tuấn (SN 2013). Chính anh chị cũng không ngờ, năm 2014 đến lượt mình bị vỡ kế hoạch, sinh thêm con út, đặt tên là Đỗ Văn Thìn.
Ba đứa trẻ bơ vơ, nương tựa vào người dì nghèo khó
Cuộc sống đã chật vật nay lại càng khổ sở bởi những cơn động kinh của chị Hoa cứ tăng lên như cơm bữa.
“Có lần tôi sang thấy em ngã xuống nền nhà, co giật, miệng sùi bọt mép, mắt trắng dã, phải 30 phút sau mới đỡ”, chị Nguyễn Thị Chiến, chị gái chị Hoa cho biết.
Cách đây 5 năm, khi con trai út 1 tuổi, nửa đêm chị Hoa dậy đi vệ sinh thì bị một cơn động kinh quật ngã. Gia đình nhanh chóng đưa chị đến Bệnh viện Hữu Nghị Việt Nam – Cu Ba Đồng Hới cấp cứu nhưng 2 ngày sau, chị bị trả về.
Chị Hoa mất, ai cũng mong con gái đầu về chịu tang mẹ, đỡ đần ba nuôi con và em nhưng không thể nào liên lạc được.
“Trong đám đang, nhìn hai đứa trẻ 1 và 2 tuổi, đứa lớn hơn chịu tang bà ngoại, đứa nhỏ chịu tang mẹ liên tục giật khăn trắng ra khỏi đầu mà chúng tôi không thể nào cầm được nước mắt”, chị Chiến kể.
Bên trong căn nhà của gia đình
Một mình anh Hạnh với 2 đứa con, 1 đứa cháu sống trong căn nhà u ám, dột nát tứ bề, tường nứt toác, nền xi măng thủng lỗ chỗ. Phía bên trái nhà mái đã thõng xuống, anh phải lấy 3 que gỗ chống lên nhưng chỉ cần một trận gió đã lung lay, không biết sập lúc nào.
Đầu năm 2020, Bụng anh Hạnh chướng to, da vàng, đi khám thì bác sỹ kết luận bị ung thư gan. Cố gắng chống chọi đến tháng 5 thì anh qua đời. Từ khi ba mất, mấy cậu cháu Thoan đành qua nhà dì là Nguyễn Thị Luyến (SN 1969) gần đó ở tạm.
Chị Luyến cũng một mình nuôi 2 con, giờ lại nhận thêm 3 đứa cháu là Thoan, Thìn và Tuấn. Nhà cũng chỉ được 3 sào ruộng không đủ sống, chị phải đi nhặt ve chai về bán lấy tiền mua thức ăn cho con cháu.
Mặc dù mất chưa đến 1 năm nhưng trên bàn thờ trong ngôi nhà cũ không có nổi một tấm ảnh của anh Hạnh. “Dượng ấy sống khổ mà chết cũng khổ quá”, chị Luyến chua chát nói.
Bàn thờ không có nổi tấm di ảnh của anh Hạnh
Ổ trứng gà, tài sản duy nhất của 3 đứa trẻ
Sống trong cảnh nghèo, dì còn mải bận kiếm miếng ăn nên ba cậu cháu Thoan trở nên nhút nhát, lem luốc, ít cười nói và ánh mắt buồn vô tận.
Cứ mỗi buổi trưa, mấy đứa trẻ sang nhà dì ăn cơm rồi về nhà mình ngủ để chiều đi học tiếp, tối đến lại kéo nhau qua nhà dì.
“Từ khi dượng Hạnh mất, căn nhà lạnh lẽo quá. Tối đến tôi sang bật điện sáng để cả đêm, khép cửa rồi mới về”, chị Luyến nói.
Hôm chúng tôi (PV) đến, các cháu vừa đi học về. Thấy người lạ nên không cháu nào dám vào nhà, phải gọi mãi Thoan mới rụt rè lại gần nhưng hỏi gì cũng không nói.
Tài sản duy nhất của anh em Thoan bây giờ là căn nhà dột nát, một con gà mái đang đẻ trứng để khi đói mấy anh em còn có cái luộc ăn và một tương lai mịt mờ không lối ra.
Ông Nguyễn Ngọc Phương, Phó chủ tịch UBND xã Hải Phú thông tin, hoàn cảnh gia đình các cháu rất éo le, bố mẹ đều mất, nhà dì hiện cũng đang khó khăn nên rất mong nhận được sự giúp đỡ của các mạnh thường quân .
Nước ɱắɫ пgười cɦɑ có coп lớп xuấɫ ɦuyếɫ пão, coп úɫ cɦo пgười kɦác пuôi: '6 ɫuổi 4 lầп ρɦẫu ɫɦuậɫ vẫп пguy kịcɦ'
Vì ɦoàп cảпɦ ɦếɫ sức kɦó kɦăп, ɑпɦ Hoàпg ρɦải đeɱ coп úɫ cɦo пgười kɦác пuôi. Troпg kɦi đó, coп ɫɦứ ɦɑi ɱắc bệпɦ xuấɫ ɦuyếɫ пão đã ɫrải quɑ rấɫ пɦiều cɑ ρɦẫu ɫɦuậɫ vẫп còп пguy kịcɦ.