Xóɫ xɑ cảпɦ пgười cɦồпg пgɦèo kɦổ cầu xiп cứu vợ đɑпg пguy kịcɦ: Tôi bủп rủп ɦếɫ ɫɑy cɦâп, kɦôпg còп biếɫ gì пữɑ, cɦỉ biếɫ kɦóc ɫɦôi!
Căп bệпɦ quái ác ăп ɱòп cơ ɫɦể bà Diểɱ, ɱặɫ ɦốc ɦác, ɫɑy gầy ɫeo, cɦâп sưпg ρɦù, bụпg ρɦìпɦ ɫo, пgɑy đếп ɫɦở cũпg kɦó kɦăп vô cùпg. Tíпɦ ɱạпg củɑ bà giờ đây пɦư пgọп đèп ɫrước gió...
20:27 11/06/2021
Người chồng nghèo khổ cầu xin mọi người cứu vợ đang nguy kịch
Đã 3 năm từ khi bà Lê Thị Diểm (sinh năm 1972) phát hiện trong người đang đeo mang căn bệnh bướu ác buồng trứng. Mặc dù có chồng luôn bên cạnh hết lòng yêu thương, chăm sóc nhưng vì nhà nghèo, không có tiền điều trị liên tục mà bệnh tình của bà Diểm ngày càng trở nặng.
Nhớ lại ngày đưa vợ đi khám, khi nghe bác sĩ thông báo về bệnh tình của vợ, nước mắt của ông Trần Văn Phúc (sinh năm 1971) chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ.
Ông nghẹn ngào kể: “Lúc nghe bác sĩ nói bà nhà tôi bướu ác tính, tôi bủn rủn hết tay chân, không còn biết gì nữa, chỉ biết khóc thôi!”.
Tất cả công việc lớn nhỏ trong nhà đều do một mình ông Phúc gánh vác
Kể từ ngày đó, ông càng dốc hết sức mình để chăm sóc cho người bạn đời. Hàng ngày, ông Phúc đều phải chạy đi chạy về để vừa làm công việc phun thuốc thuê ngoài ruộng, vừa trông nom, chăm sóc vợ. Mọi việc trong nhà từ quần áo, cơm nước cho đến cả việc tắm rửa, vệ sinh cho vợ đều một tay ông Phúc đảm đương hết.
Nhìn người vợ đang nằm trên giường bằng đôi mắt nhòa lệ, ông nói: “Tôi nhìn vợ đau đớn, than nhức mỏi mà thấy thương chịu không nổi! Có khi vái trời san sẻ bệnh của vợ bớt qua cho tôi, để tôi chịu đựng đau đớn tiếp cho vợ. Mà không được…”.
Thương vợ, ông chỉ biết cố gắng làm việc và cầu nguyện vợ có thể hết bệnh
Người đàn ông này chẳng ngại khổ cực, không lời thở than, chỉ cố gắng làm việc và không ngừng cầu nguyện có phép mầu xuất hiện cứu sống người vợ mà ông yêu thương. Đối với ông Phúc, đã là vợ chồng thì phải thương yêu, đùm bọc nhau tới ngày cuối cùng.
Nhờ ăn ở hiền lành, tử tế, ông Phúc được hàng xóm giúp đỡ nhiều. Nhờ tình làng nghĩa xóm, mỗi người góp một chút, cộng thêm số tiền ông Phúc vay mượn được mà bà Diểm vẫn cầm cự được trong 3 năm qua. Thế nhưng, những người hàng xóm ở làng quê nghèo cũng không có khả năng giúp đỡ vợ chồng bà mãi được.
Bệnh tình của bà Diểm đã trở nặng, đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn
Ông Phúc và bà Diểm có người con trai sinh năm 1994 học rất giỏi. Nhưng vì cảnh nhà bế tắc mà phải bỏ học giữa chừng, đi Bình Dương làm công nhân kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Vậy mà dịch bệnh khiến công ty đóng cửa, người con trai lại phải về quê làm thuê, làm mướn đủ việc như xịt thuốc, rải phân, bốc vác…
Hai cha con cố gắng lắm cũng chỉ được 150, 200 nghìn đồng mỗi ngày thì làm gì có tiền chạy chữa cho bà Diểm khi mà mỗi tháng vô hóa chất mất đến hơn 15 triệu đồng. Gia đình nghèo khó này cũng không có tài sản gì để bán đi, đến căn nhà xập xệ mà cả gia đình đang trú ngụ cũng là được dựng trên miếng đất của người khác cho ở nhờ.
Căn bệnh ung thư quái ác đã ăn mòn cơ thể bà Diểm
Đến nay, đôi vợ chồng nghèo đã đi đến bước đường cùng. Căn bệnh quái ác kia đã ăn mòn cơ thể bà Diểm, gương mặt hốc hác, 2 tay teo nhỏ gầy trơ xương, 2 chân sưng phù, đầy những vết bầm xanh tím, bụng phình to, ngay đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Tính mạng của bà giờ đây như ngọn đèn trước gió.
Bệnh tình của bà Diểm ngày càng trầm trọng, số tiền chữa trị ngày càng lớn. Túng quẫn, bất lực, ông Phúc rớt nước mắt cầu cứu các nhà hảo tâm dang tay giúp đỡ, cứu lấy tính mạng vợ ông. Hay ít nhất, ông cũng cầu mong cho có được một số tiền vô thuốc cho vợ, để vợ bớt được phần nào đau đớn.
Khi hỏi về hoàn cảnh của bà Diểm, bà con lối xóm xung quanh ai nấy đều thương xót đến rơi nước mắt. Thương cho những cơn đau mà bà Diểm đang phải chịu đựng từng ngày, từng giờ. Xót cho cảnh ông Phúc hàng ngày vất vả từ việc trong đến việc ngoài, chăm sóc vợ từng li từng tí.
Hàng xóm ai nấy đều thương xót khi nhắc đến hoàn cảnh của bà DIểm
Nhìn vợ mình ngày càng héo mòn vì bệnh tật, ông Phúc không ít lần lo sợ. Sợ rằng vợ sẽ không qua khỏi, sợ rằng một ngày nào đó thức dậy không còn có vợ ở bên nữa. Nhưng ông vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn dốc sức làm việc kiếm tiền, ngày ngày cầu trời khấn phật phù hộ cho vợ có thể khỏi bệnh để 2 vợ chồng tiếp tục được sống với nhau.
Nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra, ông Phúc nói trong nước mắt: “Vợ mà có chuyện gì… chắc tôi vô chùa đi tu chứ lúc đó tôi không còn gì nữa!”.
Xóɫ cảпɦ cɦɑ già cɦăɱ coп liệɫ giườпg ở ɫậп cùпg củɑ sự kɦốп kɦó
Sɑu ɫɑi пạп lɑo độпg, ɑпɦ Loпg пằɱ liệɫ ɱộɫ cɦỗ. Mẹ ɱấɫ sớɱ, 8 пăɱ ɫrôi quɑ, пgười cɦɑ già ɫầп ɫảo ɱưu siпɦ пuôi đứɑ coп ɫậɫ пguyềп. Người cɦɑ bảo, lắɱ lúc cɦỉ ɱuốп cɦếɫ quácɦ cɦo xoпg.