Xóɫ xɑ cụ bà ɱộɫ ɱìпɦ cɦăɱ lo bốп пgười ɫroпg giɑ đìпɦ bệпɦ пặпg: "Bà xiп cɦáu đừпg cɦếɫ, bà đã kɦổ lắɱ rồi!"
Kɦụy đầu gối xuốпg пềп пɦà, bà Tɦêɱ kɦóc пgɦẹп vậɫ vã, cầu xiп cɦáu gái đừпg đòi cɦếɫ пữɑ. Đôi ɱắɫ cɦáu đã kɦôпg còп пɦìп ɫɦấy, đôi cɦâп cũпg kɦôпg đi lại được… пêп Tɦu cɦẳпg ɱuốп sốпg vì kɦổ quá!
20:28 16/07/2021
Theo chân ông Trần Văn Hiệp, trưởng thôn Đọi Tín, (xã Tiên Sơn, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam), PV báo Dân trí đến thăm gia đình bà Đào Thị Thêm, người đàn bà ở tận cùng của mọi sự đau khổ khi ngày nào cũng phải vật vã, van xin cháu gái đừng chết.
Căn nhà thấp, nhỏ, phảng phất không khí u uất sau những gốc hồng xiêm cổ thụ, quả thật tôi cũng hơi rờn rợn khi vừa vào đến đầu ngõ đã nghe những tiếng vọng ra từ căn buồng gần đó. “Bà để cháu chết đi, cháu không sống thế này được nữa… Cháu sống khổ lắm rồi!”.
Cô bé Thu khóc lóc trong một gian buồng, đôi mắt của em đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Như biết được chuyện gì đang diễn ra nên ông Hiệp vội vã lấy chiếc đèn pin nhỏ của gia đình cố soi qua một chiếc ô thoáng nhỏ, ân cần, động viên: “Ông Hiệp đây Thu ơi, cháu bình tĩnh nghe ông nói, cháu mở cửa ra cho ông”.
Rồi cánh cửa cũng được mở ra, ông dặn mọi người ở ngoài chờ để ông vào trấn an cô bé trước vì em đang kích động. Còn chưa hết hoảng hồn vì những âm thanh khóc lóc, não nề phát ra từ gian buồng, chúng tôi một lần nữa lại bị sốc khi ở 2 bên giường đều có người nằm, đắp chăn èm ẹp, không thể dậy được.
Chồng bà Thêm bị tai biến nằm liệt giường đã nhiều năm nay
Con trai bà Thêm cũng bị gãy chân và đôi mắt không còn nhìn rõ nữa
Tủi thân, bà Thêm nghẹn giọng, run run: “Đây là ông nhà tôi cô ạ, ông bị tai biến lâu rồi nên mọi sinh hoạt đều là tôi phục vụ cả. Còn giường bên kia là anh Giang, con trai của tôi đấy.
Khi tôi sinh con ra, chân tay nó đã khòng khèo thế kia và liên tục gãy, mới đây nó lại gãy chân nên giờ có đi lại được đâu. Rồi mắt của nó nữa, giờ cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ thôi vì cháu bị đục thủy tinh thể, cận thị thoái hóa, bong võng mạc do co kéo…”.
Vì căn bệnh của anh Giang nên khi anh sinh 2 cháu là Ngụy Văn Thái và Ngụy Thị Thu, các con đều bị dị tật mắt như vậy. Mang cặp kính dày cộp với phần mắt lồi to ra, Thái dò dẫm đi từng bước ra chỗ giường bố nằm, trò chuyện với chúng tôi.
Em cho biết hiện tại mắt phải đã mù hoàn toàn, mắt bên trái còn lờ mờ trông thấy nên việc di chuyển rất khó khăn và thường em phải nhờ bà dìu đi. Còn Thu thì đã mù hoàn toàn nên điều đó khiến cô bé hoảng loạn và vô cùng sợ hãi.
Cậu bé Ngụy Văn Giang phải có bà dắt đi mới di chuyển được vì một mắt cũng đã mù, một mắt còn nhìn thấy loáng thoáng
Bà Thêm một lúc chăm 4 người để con dâu đi làm thuê kiếm bát cơm cho cả nhà
“Chị ấy cứ khóc suốt, đòi chết vì không nhìn thấy gì nữa. Mẹ cháu đi làm thuê cả ngày, làm đủ mọi việc để kiếm bát gạo nuôi chúng cháu, nên bà là người ở nhà chăm ông, chăm bố con cháu và cả chị Thu. Chị ấy còn quát cả bà nữa làm bà khóc” – Thái cúi gằm mặt, tâm sự khi bà cũng đứng ở gần đó không xa. Đôi mắt bà vẫn hoen đỏ trên gương mặt nhăn nheo phía trong buồng, lại là những tiếng thét lên của Thu.
“Bà xin con đấy, Thu ơi. Con mà chết, bà cũng không sống nổi đâu” – Giọng bà Thêm lúc này lại càng não nề, đau khổ. Trên gương mặt với đầy những nếp nhăn nheo, nước mắt chưa kịp khô đã lại ướt nhèm theo những tiếng sụt sùi và có lúc là la hét của cháu gái. Bà bất lực vì bao nhiêu cố gắng của bà chỉ dừng lại ở việc xúc cho cháu bát cơm hay bưng cho cháu cốc nước, còn việc cháu tha thiết nhất là được đi chữa bệnh thì bà không làm được.
Thu khóc lóc như bắt đền
"Bà xin cháu đừng đòi chết nữa Thu ơi" - Bà Thêm van xin cháu
“Mẹ nó vất vả lắm, làm thuê đủ nghề cả chỉ cố để gia đình này có bát cơm ăn là tốt lắm rồi cô ạ. Thật ra trước đây chúng tôi cũng cho cháu đi viện rồi đấy nhưng cũng bập bõm rồi về nhà. Cháu nó cũng biết là như vậy nhưng mỗi khi gặp chuyện buồn, bị sốc lên là cháu trách mọi người. Tôi nghe thế trong lòng đau lắm mà không biết làm sao cả” – bà Thêm nghẹn giọng nói khi đôi bàn tay run run vẫn đang cố bám chặt vào giường nơi cháu đang ngồi vật vã, bắt đền.
Đứng lại một hồi lâu để tâm sự với bà, nhìn toàn cảnh ngôi nhà thấp nhỏ không có một chút nào le lói thứ ánh sáng của hi vọng bởi: Một người chồng tai biến nằm liệt, một đứa con trai với cơ thể không bình thường, một đứa cháu đã mù và một đứa khác phải dắt mới đi được… Đó là gia đình, là tất cả “tài sản” đối với bà Thêm. Còn bà, trước mắt chúng tôi vẫn không ngừng rơi nước mắt bởi tiếng thét của cháu gái lại vang lên đầy ám ảnh : “Bà để cháu chết đi, sống thế này khổ lắm rồi…".
3 coп giáρ "GÁNH LỘC VỀ NHÀ" ɫroпg ɫɦáпg 8 dươпg, ɫɦăпg quɑп ρɦáɫ ɫài ɱuɑ пɦà, sắɱ xe ɫroпg ɫɦáпg 9
Tử ʋi ɫɾoпg 60 пgày sắρ ɫới có пɦữпg coп giáρ пày ʋô cùпg мαy мắп, ℓàм ᵭâᴜ ɫɾúпg ᵭó giàᴜ có ɦơп пgười.