Đắпg пgɦẹп bé 7 ɫuổi cầu xiп ɱẹ uпg ɫɦư đừпg ɱấɫ: "Mẹ ơi, ɱẹ sốпg với coп"
Từ ngoài nhà, Khánh Diệp chạy ào vào ôm mẹ khóc nức nở. Cô bé 7 tuổi nước mắt giàn giụa khiến ai cũng chạnh lòng: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ sống với con”.
20:51 17/08/2021
Những ngày này, trong gia đình chị Phạm Thị Thúy Hằng (xóm 12, xã Hải Bắc, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định) lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo vì chị lên cơn đau liên tục. Căn bệnh ung thư dạ dày ở giai đoạn cuối tàn phá toàn bộ cơ thể và làm kiệt quệ tinh thần của người phụ nữ vốn mạnh mẽ và đầy lạc quan.
Chị Hằng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hiện sức khỏe vô cùng kiệt quệ.
Bé Khánh Diệp lo sợ mẹ chết nên cả ngày cứ quanh quẩn bên mẹ.
Không còn đi lại được nữa, chị Hằng nằm trên một chiếc võng bởi chiếc bụng chướng căng, to lên và khó chịu. Giọng thều thào, chị Hằng nói: “Chắc tôi chỉ trụ được ít ngày nữa thôi. Nếu như không có con bé Diệp thì tôi cũng xin tiêm một mũi thuốc gì đó để tôi ra đi, chứ tôi đau đớn lắm. Gần 2 năm nay, bố cháu bỏ mẹ con tôi đi, giờ tôi chỉ trăn trở về con gái thôi”.
Chị nói cảm giác như buông thõng... Hai hàng nước mắt ứa ra ướt nhèm, đến tội. Có thể đây là những ngày cuối cuộc đời của chị nhưng chị nào có an lòng. Nỗi lo cho con gái Khánh Diệp khiến chị phải tiếp tục chịu đau đớn để mà tồn tại. Biết mẹ đau lắm nên Khánh Diệp ngồi kế bên, ôm và cứ giữ ghì lấy mẹ, miệng liên tiếp cầu xin: “Mẹ đừng chết mẹ ơi. Con yêu mẹ lắm. Mẹ phải sống với con”.
Khánh Diệp van xin: “Mẹ đừng chết, mẹ phải sống với con“.
Nghe tiếng cô bé cầu xin, chúng tôi ai cũng nghẹn đắng trong lòng. Phút sinh ly tử biệt dường như chỉ còn trong tích tắc. Thương con quá con ơi, nhưng căn bệnh quái ác kia lại không buông tha cho mẹ của con.
Len lén đứng ở góc tường, bà Nguyễn Thị Tâm (mẹ chị Hằng) không dám vào vì sợ con đau lòng thêm nữa. Bà khe khẽ trong tiếng nấc nghẹn: “Con bị bệnh đau đớn lắm nhưng nó vẫn cố chăm bố bị tai biến nằm liệt giường để tôi chạy chợ. Giờ ông nhà tôi mới mất rồi, đến lượt nó cũng bỏ tôi mà đi thì tôi biết sống làm sao đây?”.
Phần bụng của chị đã chướng căng to khiến chị vô cùng đau đớn và khó chịu.
Chị chưa yên lòng nhắm mắt vì con gái Khánh Diệp chưa biết dựa vào ai?
Nghe bà tâm sự, chúng tôi cũng như ngồi trên đống lửa. Chị Hằng yếu lắm rồi, chỉ muốn “ra đi” thôi nhưng vì con gái còn chưa được gửi gắm nên chị không nhắm mắt được. Đường cùng, chị ngước lên nhìn chúng tôi, miệng thều thào: “Cầu xin các cô, các chú cưu mang cháu, để cho tôi yên tâm ra đi”.
Lời cầu xin cuối cùng của người đàn bà trẻ như một nỗi ám ảnh mãi không thôi. Con gái Khánh Diệp còn bé bỏng quá, vẫn cứ ngồi ôm mẹ, nước mắt giàn giụa. Không biết rồi chị Hằng còn trụ được bao nhiêu thời gian nữa… chỉ biết chị đau và mệt lắm rồi. Khẽ nắm lấy đôi bàn tay gầy khô của chị, chúng tôi hiểu chị còn lưu luyến lắm khi mà đứa con thơ bơ vơ không có ai nương tựa.
Nɦói lòпg cuộc sốпg cơ cực củɑ cụ bà gầп ɫrăɱ ɫuổi bấu víu bêп ɱẹɫ báпɦ bò: "Sốпg ɫroпg căп пɦà vỏп vẹп 10ɱ2"
Trong ngôi nhà trống huơ trống hoác, bốn mảnh đời cơ cực, hai cụ già và hai trẻ nhỏ bấu víu vào mẹt bánh bò sống qua ngày, có hôm bánh ế thì hai cụ và cháu không có rau cháo mà ăn.