Nghĩ mình là gánh nặng, trai trẻ bỏ nhà đi 10 năm: Ăn rau rừng, uống nước lã, quên tên mẹ cha

Trong suy nghĩ của nhiều người, những thanh niên bỏ nhà ra đi thường là những kẻ ăn chơi lêu lổng, bất hiếu với mẹ cha. Nhưng riêng câu chuyện sau đây lại khiến chúng ta phải suy ngẫm.

19:21 02/04/2022

Ngày 8/10 vừa qua, công an quận Trấn Hải (Chiết Giang, Trung Quốc) nhận được tin báo về sự xuất hiện của một người có dáng vẻ đáng ngờ. Ngay lập tức, một nhóm cảnh sát đã đến hiện trường. Lúc này, người đàn ông tên Tiểu Giang trong bộ dạng nhếch nhác đang nhóm lửa nấu nướng trong rừng.

hình ảnh

Người đàn ông bị phát hiện đang nấu ăn ở trong rừng (Ảnh: VietNamNet)

Bị tra hỏi, anh chàng tỏ ra lúng túng, sợ hãi, không dám nói gì. Lực lượng cảnh sát đành phải đưa anh về đồn để tìm hiểu thêm thông tin. Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Giang khai báo, anh đang làm công việc nhặt rác. Hàng ngày anh phải vào rừng sinh hoạt và nấu rau rừng ăn.

 “Nhà anh ở đâu?”, câu hỏi của cảnh sát làm Tiểu Giang sững sờ. Anh ấp úng vì không nhớ nổi tên bố mẹ. Địa chỉ nhà anh cũng đã quên. Tuy nhiên, khuôn mặt của Giang đã khiến một cảnh sát ở đó thấy quen thuộc và liên tưởng tới vụ mất tích năm 2011.

Năm đó, người mẹ đến từ tỉnh Hồ Nam đã trình báo với cảnh sát Trấn Hải về việc con trai mất tích. Thế nhưng sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, bà vẫn phải trở về tay trắng. Khi đối chiếu thông tin, cảnh sát quận Trấn Hải xác nhận Tiểu Giang chính là đứa trẻ mà người mẹ đó tìm kiếm năm nào.

Ngay lập tức, cơ quan chức năng đã liên hệ với Sở Công an Hồ Nam. Nhận được tin báo, gia đình vô cùng vui mừng. Sau khi xem thông tin và hình ảnh, họ xác nhận đây chính là người thân mất tích 10 năm trước.

Em trai của Giang vội vã chở mẹ đi hơn 1.300km để gặp anh trai của mình. Nhìn thấy con trai sau nhiều năm xa cách, người mẹ vội nắm tay, vui mừng khôn xiết. Ngày 9/10, gia đình Tiểu Giang mở tiệc mừng con trai trở về.

Nhìn mẹ và em trai, Tiểu Giang vẫn có cảm giác mơ hồ. Có lẽ, việc xa nhà nhiều năm khiến anh chưa thể nhớ lại những kí ức đã qua. Khỏi phải nói cũng biết mẹ của Giang vui đến cỡ nào. Bà liên tục cảm ơn cảnh sát. “Năm 2011, con trai bỏ nhà đi làm ăn xa. Cũng từ đó chúng tôi mất liên lạc với cháu. Gia đình nỗ lực tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả”, mẹ của Tiểu Giang xúc động chia sẻ.

hình ảnh

Cả gia đình sau đó đã được đoàn tụ (Ảnh: VietNamNet)

Sau đó, cảnh sát biết được Tiểu Giang bỏ nhà ra đi bởi anh cảm thấy mình chính là gánh nặng cho gia đình. Vì không thể kiếm được nhiều tiền lo cho bố mẹ nên đã 10 năm qua anh không quay về. Cuộc sống lang thang bên ngoài, ăn rau rừng, uống nước lã khiến anh dần quên đi người thân ruột thịt.

Sau khi câu chuyện được chia sẻ, có rất nhiều bình luận đã nổ ra. Số đông nhận định anh này vì tự trọng mà bỏ nhà đi, 10 năm ròng không trở về quê là bất hiếu với mẹ cha. Một số khác hiểu được nỗi lòng của những người vì áp lực kiếm tiền, không thể thành đạt nên xấu hổ, không dám đối diện với gia đình, làng xóm.

Người đàn ông này, đúng là vừa đáng giận vừa đáng thương. Giận là bởi anh quá ích kỷ, xa nhà ròng rã hơn 10 năm, khiến mẹ cha, anh chị em ngày đêm mong ngóng nhưng vẫn bặt vô âm tín, không một lời hỏi thăm, không một lần quay lại.

Nếu như người thân không tìm thấy anh, lỡ như bệnh tật ập tới khiến mẹ cha anh rời xa trần thế? Thì lúc anh muốn quay về, liệu còn kịp hay không? Đời người vốn dĩ ngắn ngủi, khoảnh khắc để chúng ta ở bên gia đình lại càng không nhiều, nên hãy trân trọng khi còn có thể.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân người con trai trong câu chuyện vốn được sinh ra trong một gia đình nông thôn phong kiến, nơi mà định kiến rằng con trai phải là trụ cột gia đình, phải là nguồn kinh tế chính, phải thành công để làm rạng danh dòng họ.

hình ảnh

(Ảnh: Vietnamnet)

Có lẽ vì tâm lý đó, anh ta đã quá xấu hổ do không thể kiếm ra tiền, nếu ở nhà sẽ mang danh ăn bám phụ huynh, nên anh tự cảm thấy mình là gánh nặng, phải lang thang khắp nơi, nhặt rác sống qua ngày, đến việc nấu ăn cũng phải vào rừng tận dụng nước suối, rau rừng cho qua bữa.

Đến một công việc tầm trung, bình thường cũng không kiếm được, thì anh sẽ tự cảm thấy mình không còn tư cách để gặp mẹ cha, nếu về nhà là tự bôi nhọ danh dự gia đình. Anh thà để người thân nghĩ rằng mình mất tích, thậm chí là ‘đã chết’ còn hơn biết họ có một đứa con trai bất tài vô dụng, ra đường không dám ngẩng mặt với bà con. Tâm lý ấy, chúng ta có thể cảm thông và thấu hiểu phần nào, bởi biết thương mẹ thương cha thì anh mới suy nghĩ và dằn vặt nhiều như thế.

Điều đặc biệt, câu chuyện như thế này không phải là duy nhất, bởi trước đó cũng có trường hợp của một chàng thanh niên 18 tuổi ở Hàm Dương (Thiểm Tây) cũng đã bỏ nhà đi, rời quê lên phố trong suốt 16 năm như vậy. Gia đình đã tìm kiếm anh bao năm nhưng không ra tung tích.

Mãi về sau, một tổ chức tình nguyện đã phát hiện ra một người đàn ông lang thang ở phố thị giống với chàng thanh niên mà gia đình tìm kiếm. Ngay khi nhận được tin, người cha già hơn 70 tuổi vội bay đến đón.

Người đàn ông lang thang nọ mặc quần áo cũ, râu ria, nhưng vừa nhìn, người cha đã nhận ra con mình. "Sao con lại bỏ cha đi lâu như vậy, cha tìm con bao nhiêu năm rồi! Cha không cần con phải kiếm được tiền mang về, chỉ cần con bình an là được rồi".

Những người thân cũng nói với chàng trai: "Chúng tôi tìm được cậu rồi, về nhà với cha đi, đừng phụ lòng mọi người nữa". Nhìn thấy người cha già bao năm mong mỏi mình, người đàn ông bật khóc nức nở. Anh quỳ xuống, chỉ biết nói "Xin lỗi".

Tags:
Tin tưởng giao con cho đồng nghiệp, bố mất 22 năm ròng rã tìm về: Đoàn viên trong nước mắt

Tin tưởng giao con cho đồng nghiệp, bố mất 22 năm ròng rã tìm về: Đoàn viên trong nước mắt

Để lạc mất con có lẽ là điều kinh khủng nhất đối với các bậc cha mẹ. Có người may mắn thì sớm được đoàn viên, nhưng cũng có nhiều gia đình phải dùng cả đời để hối hận.

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất