Người ɱẹ đi vɑy ɫiềп cɦưɑ về, пgười cɦɑ xấu số gục пgã, cậu ɦọc ɫrò пgɦèo cɦỉ biếɫ gào kɦóc:"Bố ơi, bố đừпg cɦếɫ!"
Anh Khả cứ lịm dần đi, thằng bé Hà sợ hãi gào khóc lay gọi bố. Hà sợ mất bố, bởi rất nhiều lần trước đó gia đình đã phải tính chuyện hậu sự cho bố em rồi...
23:19 27/07/2021
Chiều đông muộn, khi những tia nắng vàng nhạt cuối cùng bị hút nhanh xuống bên kia dãy núi, vừa lúc bước chân chúng tôi tới con ngõ nhỏ nằm sâu trong khu 3, xã Quang Húc,( huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ) thì chợt nghe những tiếng gào khóc thảm thiết từ trong nhà vọng ra “bố ơi, bố đừng chết!”, khiến ai nấy đều giật mình hốt hoảng…
Một cụ bà tuổi chừng 80 quần ống thấp, ống cao tất tả từ dưới con lạch trước nhà chạy lên, vội vàng lấy lọ dầu gió đem theo bên mình, thoa khắp cơ thể người con trai đang oằn mình thở dốc, đôi mắt đỏ hoe cụ rầu rĩ:
“Rõ khổ, tôi bảo cháu nó trông bố, tôi tranh thủ xuống đổ Đụt (một dụng cụ đánh bắt cá, còn gọi là Đó - PV) đơm ngoài lạch xem được con cá nào không để mai đem ra chợ bán. Mọi khi bố nó đi bệnh viện chạy thận từ trưa rồi, hôm nay trong nhà không còn đồng nào, nên mẹ nó phải chạy đi vay tiền, giờ này vẫn chưa thấy về…”.
Sau một hồi được mẹ và con trai xoa bóp, hơi thở anh Khả đã đều hơn. Khẽ hé mở đôi mắt mệt mỏi trên gương mặt xám ngoét phù nề, gắng hết sức, nhưng người đàn ông này cũng chỉ có thể mấp máy môi ra dấu chào khách, rồi lại nhắm nghiền mắt lại, mồ hôi và nước mắt túa ra đầm đìa.
Vừa bóp chân, bóp tay cho con trai, cụ bà Vũ Thị Lan năm nay đã 76 tuổi sụt sùi tâm sự: “Em nó mắc bệnh viêm cầu thận từ năm 1998, chạy chữa khắp nơi nhưng đến năm 2013 thì phải đi chạy thận tuần 3 buổi. Từ sau lần bị tai biến và xuất huyết dạ dày năm nay tưởng chết, em nó yếu lắm…”.
Hướng mắt về đứa cháu trai, bà Lan nói: nhà chỉ còn thằng bé 14 tuổi này đang đi học, 2 đứa chị thì 20, 21 tuổi đã lấy chồng. Thằng Hà nó thương bố lắm, bố nó đi viện thì thôi, chứ bố nó ở nhà là nó cứ ở bên chăm sóc bố. Nó bảo bố nó không được chết, chờ nó lớn nó sẽ đi làm để lấy tiền chữa bệnh cho bố, lần nào nó nói thế là hai bố con lại ôm nhau khóc.
Anh Bùi Tiến Khả (sinh năm 1976), được phát hiện mắc viêm cầu thận chỉ sau ngày cưới không lâu. Căn bệnh khiến sức anh suy giảm chẳng thể làm nổi một công việc gì, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều dồn lên vai người vợ lam lũ Nguyễn Thị Giang (sinh năm 1976). Đến năm 2013 thì anh phải chạy thận nhân tạo, sức khỏe lại càng suy kiệt.
Để nuôi các con và chạy chữa cho chồng, chị Giang đã phải gồng mình bươn trải, nhưng sức người có hạn. Duy trì cho chồng tuần 3 lần đi viện chạy thận nhân tạo ròng rã 6 năm nay, không còn cách nào khác chị Giang đành phải vay mượn khắp nơi.
Năm nay, liên tiếp anh Khả bị tai biến và xuất huyện dạ dày phải nằm viện liên tục cả tháng trời. Để giữ tính mạng cho chồng, chỉ Giang lại chỉ còn cách vay nợ, các khoản nợ đã lên đến cả trăm triệu đồng.
Con đường học hành của cậu bé Hà cũng trở nên chông chênh hơn bao giờ hết, bởi gia cảnh quá khó khăn, đã mấy lần em xin thôi học để đi làm.
“Năm kia mẹ cháu giấu bố cháu đi làm xét nghiệm hiến thận cho bố, xong rồi bố cháu biết bố cháu không cho. Bố cháu bảo giờ mình bố cháu bệnh thôi, thêm mẹ cháu ốm yếu nữa thì lấy ai nuôi chúng cháu. Mà nếu ghép thì lấy đâu ra tiền bây giờ, nhà cháu chẳng có tài sản gì cả.
Đầu năm nay cháu xin bố mẹ cháu cho cháu thôi học, cháu sẽ đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bố. Bố cháu không cho, bố cháu bảo cháu mà nghỉ thì bố cháu sẽ chết, còn mẹ cháu thì cứ khóc. Cháu nghĩ rồi chắc cháu cũng chỉ học hết năm nay thôi, mỗi lần bố đi viện là mẹ cháu phải đi vay tiền, như hôm nay mẹ cháu đi từ trưa mà đã vay được tiền về đâu.”- cậu bé 14 tuổi tâm sự.
Dụng cụ dùng đánh bắt cá hôm nay không đem lại may mắn cho bà cụ 76 tuổi.
Nghe cậu bé 14 tuổi nói, mà tôi thấy trái tim mình như thắt lại, khi nghĩ về viễn cảnh u ám của gia đình khốn khó này!... Trao đổi cùng anh Vũ Văn Tuế, trưởng khu 3, anh Tuế cho biết:
“Gia đình anh Khả là hộ nghèo nhiều năm nay, bản thân anh Khả đau ốm phải đi viện suốt, cả nhà cũng chỉ trông chờ vào 2 sào ruộng lúc được lúc mất mùa. Địa phương cũng rất quan tâm tạo mọi điều kiện cho gia đình vay các nguồn quỹ như hộ nghèo, phụ nữ, nhưng nói thật cũng chẳng thấm vào đâu. Thay mặt bà con trong khu, chúng tôi cũng rất tha thiết mong mỏi mọi người giúp cho gia đình anh Khả.”
Trời đã tối hẳn, bà Lan sốt ruột hướng mắt ra ngõ, nhưng vẫn chưa thấy chị Giang trở về. Trong khi anh Khả khá mệt mỏi, tiều tụy, chốc chốc lại thở hộc lên,… mà lịch chạy thận thì đã quá hạn. Tình cảnh bi đát ngay trước mắt, chúng tôi hết thảy đưa mắt nhìn nhau lo lắng… Không chần chừ, anh bạn đồng nghiệp của tôi lập tức quyết định đưa anh Khả xuống thẳng bệnh viện...
Cuộc sốпg cơ cực củɑ vợ cɦồпg пgười dâп ɫộc ɫroпg việп, bệпɦ пɦâп cùпg ρɦòпg sẻ ɫừпg báɫ cơɱ
Một lần đi tỉa cành cây, anh Ton bị ngã và vết thương bị nhiễm trùng hoại tử nghiêm trọng, anh được chuyển về Hà Nội với vết thương sâu, toác miệng như chiếc bát tô. Hoàn cảnh gia đình bi đát, vợ chồng đi vay cả bản được mấy trăm nghìn, người dân bản thì cứ bảo: "Chồng mày bị ma rừng bắt đi rồi...".