Người ɱẹ kɦóc ɫɦảɱ đếп "ρɦáɫ điêп" sɑu cái cɦếɫ củɑ coп ɫrɑi: "Cɦo ɱẹ đi với coп ơi!..."
Vất vả lắm ông bà mới sinh được cậu con trai có cái đầu "hoàn thiện" hơn 3 chị gái. Ngỡ tưởng đó là chỗ dựa của ông bà khi tuổi già sầm sập đến thì bánh xe oan nghiệt đã cướp đi tính mạng của cậu con trai, đẩy cuộc sống của ông bà vào những tháng ngày khó khăn đến cùng cực.
22:49 22/08/2021
Vừa bước qua khoảng sân hẹp, thì bước chân chúng tôi khựng lại, bởi những tiếng gào thét khản đục từ trong nhà vọng ra “Thành ơi, con ở đâu mà giờ này vẫn chưa về!? Lần này con đi đâu mà không nói gì với mẹ Thành ơi!... Cho mẹ đi với con ơi!...”.
Một cụ ông chừng 80 tuổi người nhỏ thó, chống gậy dò dẫm bước ra. Gương mặt già nua của cụ vẫn còn hằn nguyên nỗi đau đớn đến tột cùng. Giọng nói run run chất đầy nỗi niềm cay đắng, cụ bảo:
Từ chiến trường miền Nam, xuất ngũ trở về địa phương sức khỏe giảm sút, nghi ngờ mình bị nhiễm chất độc Da cam nhưng ông Hứa giấu kín.
Hiện ông đã làm hồ sơ xin được hưởng trợ cấp nhiễm chất độc Da cam, vì giấy tờ thất lạc nên vẫn chưa được chấp thuận.
“Từ hôm em nó không còn, bệnh tâm thần của bà ấy nặng thêm. Ngày nào bà ấy cũng gào thét từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, chỉ khi nào mệt quá nằm lăn ra thì thôi. Bây giờ nhà chỉ còn tôi với bà ấy, nhiều lúc bà ấy không ăn không uống chỉ khóc gọi tên con, thân già như tôi giờ không biết phải làm thế nào...!?”.
Bà Bảo mắc bệnh tâm thần đã nhiều năm nay.
Mời khách vào nhà, cụ Hứa giãi bày tâm sự cùng chúng tôi trong nỗi đau vô bờ, sau hơn 10 năm tại ngũ, người lính cụ Hồ Nguyễn Khắc Hứa, (sinh năm 1942) được ra quân. Trở về địa phương sức khỏe ông Hứa giảm sút nhiều, khắp các vùng da trên người thường xuyên ngứa ngáy khó chịu, nặng nhất là hai chân có lúc tróc da đến tứa máu.
Nghi ngờ mình bị nhiễm chất độc Da cam từ chiến trường miền Nam, nhưng người cựu binh này vẫn âm thầm giấu kín, vì sợ rằng nói ra sẽ khó có cô gái nào dám tới gần…
Đôi chân ông Hứa giờ không tự đứng lên được nữa.
Vì luôn mặc cảm và tự ti về cơ thể mình, nên mãi đến năm 34 tuổi ông Hứa mới gặp và nhanh chóng kết hôn với bà Nguyễn Thị Bảo, (sinh năm 1944) vốn tính khí không được bình thường… 3 người con gái của ông bà không được học hành đến nơi đến chốn, nên đều sớm lấy chồng và sống trong nghèo khó.
Duy chỉ có người con trai út Nguyễn Khắc Thành, (sinh năm 1986) nhập ngũ và được học nghề cơ khí. Đồng lương quân nhân chuyên nghiệp dù không cao nhưng ổn định, cũng đủ giúp cho anh Thành có cơ hội được báo hiếu đấng sinh thành, vợ chồng ông Hứa coi như có chỗ nương tựa khi tuổi đã xế chiều.
Từ ngày con trai tử nạn, bệnh của bà nặng thêm, cả ngày lẫn đêm bà chỉ biết gào thét gọi tên con.
Nhưng số phận thật quá ư nghiệt ngã, một ngày đầu tháng 4 năm nay trên đường trở về nhà anh Thành gặp nạn qua đời. Bánh xe oan nghiệt hôm đó không những cướp đi sinh mạng người lính thợ, mà còn đẩy bố mẹ già của anh lâm vào cảnh không còn nơi nương tựa.
Mất đi đứa con trai duy nhất, ông Hứa suy sụp tưởng như không còn thiết sống trên đời nữa. Nhưng bệnh tâm thần của vợ lại trở nặng, ngày đêm vật vã đòi “đi theo” con trai, nên ông phải gượng dậy làm chỗ dựa cho bà.
Con trai đột ngột qua đời
ông Hứa suy sụp hẳn tưởng như không còn thiết sống nữa,
nhưng bệnh của bà Bảo lại trầm trọng hơn, nên ông lại gắng gượng còn làm chỗ dựa cho vợ.
Sức vốn yếu nay tuổi già lại thêm nhiều bệnh hành hạ, đôi chân ông Hứa đã không còn tự đứng lên được nữa. Cuộc sống càng khó khăn hơn khi người con trai không còn, 2 ông bà hiện chỉ trông chờ vào khoản tiền trợ cấp tâm thần của bà Bảo. Lại phải dành tiền để đi viện thường xuyên, nên cuộc sống hiện tại của 2 ông bà chật vật vô cùng.
Chỗ nương tựa tuổi già không còn, tinh thần suy sụp, bệnh tật thi nhau hành hạ thể xác,… 2 ông bà tuổi 80 đang sống trong những ngày tháng cơ cực nhất của cuộc đời.
Trước tình cảnh éo le của gia đình ông Hứa, ông Nguyễn Khắc Quý trưởng khu 5 ái ngại chia sẻ: “Ông Hứa là hộ nghèo trong thôn, bà Bảo lại mắc bệnh tâm thần nhiều năm. Mới đây người con trai duy nhất là anh Thành lại không may qua đời, khiến cho ông bà ấy suy sụp nên sức yếu đi nhiều.
Nhiều đêm đã khuya lắm rồi vẫn thấy bà Bảo gào thét gọi tên con, là hàng xóm chúng tôi cũng xót xa lắm. Chỗ để trông cậy tuổi già đã không còn, những ngày tháng còn lại 2 ông bà biết bấu víu vào đâu!...”- ông Quý thở dài nói.
Nɦóɱ Oxy Sài Gòп "kêu cứu" vì bị các ɦộ F0 lấy luôп vỏ bìпɦ sɑu cơп пguy kịcɦ: "Đòi kɦôпg ɫrả, bắɫ cọc ɫiềп ɫɦì lại bóc ρɦốɫ"
Nhiều gia đình không mắc COVID-19 nhưng muốn giữ bình oxy tại nhà, một số bệnh nhân đã được cấp oxy kịp thời, vượt qua nguy kịch nhưng cũng “ôm” luôn bình không chịu trả lại. Các đơn vị cung cấp oxy miễn phí đang đối mặt với khủng hoảng thiếu bình chứa.