Xóɫ cảпɦ kɦôпg có ɱẹ, bé ɫrɑi 11 ɫuổi liệɫ ɦɑi cɦâп, пɦiều lầп bị bố ɫâɱ ɫɦầп vứɫ bỏ ɫroпg rừпg sâu: "Eɱ sợ, sợ lắɱ.."
“Bố em bị tâm thần, mẹ bỏ đi rồi. Hai chân em không thể đi lại như các bạn. Nhiều lần lên cơn, bố ôm em bỏ lại trong rừng sâu. Em chỉ biết gào khóc, cầu cứu trong sợ hãi. Cũng may ông bà và người nhà tìm được và đưa em về”, Khánh (11 tuổi) bàng hoàng kể lại chuỗi ngày dài sống trong sợ hãi, nước mắt.
00:58 03/10/2021
Con bại liệt, bố tâm thần lúc tỉnh lúc mơ
Căn nhà của gia đình em Vi Văn Khánh (11 tuổi, ngụ bản Thuận Lập, xã Châu Hạnh, huyện Qùy Châu, tỉnh Nghệ An) được dựng tạm bợ bằng tre nứa. Phía trong căn nhà trống trước hở sau, chẳng có một vật dụng gì đáng giá.
Cuộc đời của Khánh chịu nhiều bất hạnh khi mắc bệnh hiểm nghèo, không có mẹ, bố lại bị bệnh tâm thần.
Khánh ngồi trên chiếc giường, dáng người nhỏ thó, đôi chân teo tóp. Di chứng của căn bệnh "teo cơ tủy sống" hành hạ khiến đôi chân của em bị liệt hoàn toàn, nhiều năm nay không thể đi lại, mọi sinh hoạt phụ thuộc hoàn toàn vào người thân.
Suốt buổi trò chuyện, thỉnh thoảng Khánh lại ngước nhìn về phía người bố bị bệnh tâm thần với vẻ rụt rè, lo sợ.
Đôi chân Khánh teo tóp, không còn khả năng vận động vì căn bệnh "teo cơ tủy sống".
"Mẹ bỏ đi từ rất lâu rồi, từ khi đôi chân em còn khỏe mạnh. Ở với bố em rất sợ. Mỗi lần lên cơn tâm thần, bố lại bế em vào tận trong rừng sâu rồi bỏ mặc em ở đó. Em sợ hãi nhưng đôi chân không thể đi hay chạy được, chỉ biết gào khóc cầu cứu, hi vọng có ai giúp đỡ. Cũng may ông bà và mọi người tìm thấy em nếu không thì...", Khánh nghẹn ngào kể lại.
Anh Trọng mắc bệnh tâm thần đã hơn 10 năm, trong cơn điên loạn thường la hét, đập phá hết đồ đạc.
Bà Hà Thị Mai (62 tuổi, bà nội Khánh) thở dài chia sẻ. Khánh là con út trong gia đình có 2 anh em. Thời điểm Khánh chào đời cũng là lúc bố em là anh Vi Văn Trọng (40 tuổi) phát bệnh tâm thần. Những lúc lên cơn anh Trọng thường la hét, chửi bới, đập phá đồ đạc, đánh vợ, bỏ đi lang thang suốt nhiều ngày mới về nhà.
"Sau 6 năm cam chịu cực khổ, con dâu tôi lặng lẽ bỏ đi biệt tích, từ đó đến nay chưa một lần ghé về thăm. Vợ chồng tôi già yếu nhưng cũng phải cố gắng nuôi con, nuôi cháu. Nhiều lần lên cơn điên thằng Trọng còn đánh cả vợ chồng tôi đến tím mặt mày. Già yếu rồi chúng tôi chẳng chạy kịp", bà Mai nói.
Ngày mẹ bỏ đi biệt tích Khánh mới 6 tuổi, anh trai 9 tuổi, từ đó đến nay chưa một lần chúng được gặp lại mẹ.
Ngày mẹ bỏ đi, Khánh mới lên 6 tuổi, anh trai 9 tuổi. Đau đớn thay, mẹ bỏ đi chưa được bao lâu thì Khánh phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo.
Năm lên 7 tuổi, Khánh có những biểu hiện lạ, đi lại không được hoạt bát, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn, thường xuyên than đau nhức ở chân. Vì quá nghèo nên bà Mai không có điều kiện đưa cháu đi khám.
Anh Trọng rất thương con nhưng nhiều lần trong cơn điên loạn, anh thường ôm con bỏ vào tận rừng sâu.
"Chỉ sau nửa năm cháu tôi không thể đi lại được mà phải bò và trườn. Họ hàng, bà con lối xóm thương cảm, góp người một chút làm lộ phí để tôi đưa cháu đi bệnh viện. Bác sĩ kết luận nó bị bệnh teo cơ tủy sống. Không tiền chữa trị nên tôi đành gạt nước mắt đưa cháu về nhà chấp nhận số phận. Bây giờ đôi chân nó đã bị liệt hoàn toàn", ông Vi Văn Thắng (64 tuổi, ông nội Khánh) đau đớn cho biết.
"Em ước đôi chân khỏe mạnh để đi làm chữa bệnh cho bố và tìm mẹ"
Ông Cao Hoàng (chủ tịch xã Châu Hạnh) xác nhận, hoàn cảnh của em Khánh đặc biệt khó khăn, là hộ nghèo triền miên của xã. Mẹ bỏ đi biệt tích đã 6 năm. Bố thì bị tâm thần. Em Khánh bị bại liệt cả hai chân vì mắc bệnh hiểm nghèo, 3 bố con Khánh được ông bà nội cưu mang, thu nhập chính trông chờ vào 2 sào ruộng.
Căn nhà tạm bợ của gia đình em Khánh.
Dù tàn tật nhưng Khánh rất ham học. Từ lớp 1 đến lớp 5, Khánh được ông bà thay nhau bồng bế đi học. Nay lên lớp 6, vì trường cách nhà quá xa, ông bà lại già yếu nên em đành phải nghỉ học.
"Thằng Trọng bị tâm thần nhưng rất thương con, chưa bao giờ đánh đập con cả. Hễ nhà ai có đám cỗ nó cũng bế con đi để con được ăn miếng ngon. Thế nhưng, không ít lần lên cơn điên nó lại ôm con bỏ vào rừng. May nhà tôi phát hiện kịp thời, chạy theo, không thì khổ thằng bé", bà Mai kể lại.
Bà Mai chỉ mong một lần được đưa cháu nội đi chữa bệnh để cứu lấy đôi chân.
Nhìn con cháu bệnh tật, bà Mai chẳng dám nghĩ đến tương lai, chỉ mong khỏe mạnh để làm chỗ dựa. Dù bệnh nặng Khánh chưa một lần được điều trị tại bệnh viện cũng không có thuốc uống. Căn nhà bố con Khánh ở cũng đang chờ sập đến nơi vẫn không có tiền để sửa sang lại.
Nói đến ước mơ của mình, Khánh hướng khuôn mặt nhìn bà nội già nua rồi nhìn bố chia sẻ: "Em ước đôi chân của mình nhanh khỏe để đi học, để chạy trốn sau những lần bố lên cơn tâm thần. Sau này lớn lên em còn đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bố và đi tìm mẹ nữa. Em rất nhớ mẹ".
Khánh ước đôi chân khỏe mạnh để đi học, để chạy trốn bố mỗi lúc lên cơn tâm thần và để đi tìm mẹ.
Hoàn cảnh của gia đình Khánh cần lắm sự chung tay giúp đỡ của mọi người để đứa trẻ bất hạnh này có cơ hội chữa bệnh, thực hiện ước mơ của mình.
Xóɫ xɑ ɫộɫ cùпg пgười cɦɑ bị ɱáy cày đè ɫử voпg, 3 đứɑ ɫrẻ cɦờ bố về ɱuɑ sữɑ ɫroпg vô vọпg
Trước kɦi đi cày ɫɦuê, ɑпɦ bảo kiếɱ cɦúɫ ɫiềп về đưɑ ɱấy ɱẹ coп đi kɦáɱ bệпɦ, rồi ɑпɦ rɑ đi ɱãi ɱãi sɑu vụ ɫɑi пạп ɱáy cày đè vào пgười. 3 đứɑ coп ɫɦơ ɦàпg пgày đứпg пgóпg bố về ɱuɑ sữɑ ɫroпg vô vọпg.