Xóɫ пgười ρɦụ пữ có đôi cɦâп ɫí ɦoп bị cɦồпg ρɦụ bạc, gồпg gáпɦ пuôi đại giɑ đìпɦ bệпɦ ɫậɫ
Là ρɦụ пữ, ɑi cũпg ɫɦícɦ ɱìпɦ có cɦâп dài, dɑ ɫrắпg, dáпg xiпɦ. Kɦôпg ɑi ɱuốп bị gọi là ‘lùп ɱộɫ ɱẩu’. Riêпg câu cɦuyệп củɑ Cɦị Võ Tɦị Kiều (Giɑ Kɦáпɦ, Cɦợ Lácɦ, Bếп Tre) còп oái oăɱ ɦơп пữɑ, biếɫ được ɱà đɑu lòпg lắɱ các ɱẹ ạ!
21:13 03/07/2021
Chị Kiều năm nay 41 tuổi nhưng đôi chân chỉ dài chừng 50cm. Chị kể, từ khi sinh ra, chân chị đã vậy rồi. Phần trên thì hết sức bình thường, nhưng vì đôi chân tí hon khiến chị di chuyển hết sức khó khăn.Gia đình cha mẹ chị cũng Kiều rất nghèo, không có nhà cửa ruộng đất.
Mẹ ốm nằm liệt giường đã nhiều năm, em trai thất nghiệp và mù một bên mắt còn chị thì bị tật đôi chân từ nhỏ. Cả gia đình sống nhờ trên đất người ta, mấy năm trước thì được một đơn vị xây cho một căn nhà nhỏ để trú mưa, trú nắng. Cuộc sống của cả gia đình trông chờ vào đôi chân "tí hon" của chị và những đồng trợ cấp xã hội.
10 năm trước, chị cưới một người đàn ông quê ở Kiên Giang, vợ chồng chị sinh con gái đầu lòng là Võ Ngọc Cẩm Ly (nay 9 tuổi) và con trai thứ hai là Võ Minh Lâm (nay 7 tuổi). Những tưởng cuộc đời chị sẽ có được một chỗ dựa, bớt đi phần nào cơ cực, nhưng nào ngờ khi con trai còn chưa biết nói thì chị bị người chồng phụ bạc bỏ đi biệt tích.
Hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày (Ảnh: Dân Trí)
Từ đó, 3 mẹ con chị không biết nương nhờ vào ai, chị ngậm ngùi ôm 2 con nhỏ quay về nương nhờ người cha già khốn khổ. Để có cái ăn, ngày ngày dù nắng hay mưa thì chị Kiều vẫn lết ra quốc lộ 57 cách nhà chừng 500m để bán vé số kiếm dăm chục một trăm ngàn.
Ngoài ra, mỗi tháng mẹ con chị cũng được Nhà nước và các Quỹ thiện tâm hỗ trợ khoảng 2 triệu đồng. Tuy nhiên, số tiền đó chẳng thấm vào đâu so với gia đình bệnh tật, rồi chi phí ăn uống, thuốc thang nên bao năm qua cuộc sống mẹ con chị vẫn ăn bữa nay lo bữa mai.
Đáng buồn hơn, hai đứa con càng lớn thì đôi chân lại càng giống như chân mẹ. "Hai chân chị em nó hình vòng tròn vậy nè, đi cứ lắc qua lắc lại không di chuyển được", chị Kiều vừa nói vừa vòng 2 cánh tay thành cánh cung và lúc lắc để mô tả bước đi của những đứa con.
Túp lều chật chội, nhưng mẹ con chị Kiều cũng chẳng dùng hết diện tích, vì gần như 3 người chỉ sinh hoạt trên chiếc giường rộng khoảng 3m2. Đồ đạc cũng để luôn trên giường để tiện sử dụng, nếu để xa hơn thì lại không ai với tới. Vì vậy, chiếc tủ quần áo được mọi người tặng, mẹ con chị cũng bỏ không.
Vừa qua, một nhóm nhà hảo tâm đã giúp đỡ tiền viện phí cho 2 đứa con chị Kiều đi phẫu thuật chân, hiện vẫn chưa tháo bột. "Chỉ mong các con được đứng thẳng, đi lại bình thường như người ta, sau này bớt khổ", chị bùi ngùi nói.
"Con ước muốn được đi lại bình thường, được đá cầu, nhảy dây với bạn. Nếu chị em con lành chân rồi thì con sẽ nhờ ông ngoại tập xe đạp để chở em đi học, cho mẹ đỡ tiền thuê xe ôm. Lành chân con cũng đi bán vé số phụ mẹ", ước mơ của cô con gái đầu lòng chỉ đơn giản như thế.
Bố mẹ và em trai chị Kiều đều khó khăn và bệnh tật (Ảnh: Dân Trí)
Ngẫm mà thương cho số phận của người phụ nữ nghèo khổ, bị căn bệnh quái lạ hoành hành, bao nhiêu năm sống vật vờ chịu hết mọi đớn đau, từ thanh xuân cho đến lúc sinh con đẻ cái, chị chưa một ngày được hạnh phúc trọn vẹn.
Đã thế, một mình chị phải lo cho toàn bộ gia đình, cha ốm mẹ bệnh, em trai mù một bên mắt và đặc biệt là hai đứa con thơ dại cũng mắc căn bệnh giống hệt mẹ mình. Tội chị quá, chị lấy chồng nhưng không được chở che và cảm thông, thậm chí còn bị chính bạn đời của mình hắt hủi.
Anh bỏ đi khi 2 đứa con đã sinh ra đời, cần hơi ấm của cha. Nhưng có vẻ như người đàn ông ấy không đủ dũng cảm để đương đầu vớ số phận. Anh ta đã sợ hãi, buông bỏ một gia đình bệnh tật để bản thân không còn liên quan, không còn nặng gánh.
Thương hai đứa trẻ, chúng chỉ mong có một gia đình bình thường, một đôi chân lành lặn… để đi phụ mẹ bán vé số! Nghe được điều ước ấy mà muốn rơi nước mắt, các em còn nhỏ mà hiếu thảo vô ngần. Các em dù có bất hạnh hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng không vì thế mà oán hận gia đình hay trách cứ mẹ cha.
Thậm chí càng khó khăn, các em càng thương mẹ nhiều hơn nữa. Người lớn nhìn các em, cũng phải lặng đi vì xúc động. Thôi thì trong cái rủi có cái may, chị Kiều tuy phải gồng mình nuôi con, nuôi cả gia đình khó khăn ốm yếu nhưng bù lại, ông trời đã ban cho chị những thiên thần quá tuyệt vời mà không phải ai cũng có được.
Dù rất vả vả, chị Kiều vẫn cố gồng gánh cả gia đình (Ảnh: Dân Trí)
Nể nhất là trong hoàn cảnh ngặt nghèo, chị vẫn lạc quan, chị vẫn còn nghị lực để bước tiếp, bởi chị hiểu bản thân mình vẫn là trụ cột. Chị tuy nhỏ bé về vóc dáng nhưng quá vĩ đại trong tâm hồn và bản lĩnh. Trong khi xã hội ngoài kia đã có những câu chuyện đau thương khi người mẹ vượt ngưỡng cam chịu, đành rời bỏ trần gian.
Sau cùng, chỉ mong một người tốt như chị sẽ nhận được nhiều giúp đỡ, để những tháng này cô quạnh vất vả không còn nữa, để con chị còn có tương lai trong chuyện học hành. Ngẫm sinh ra với phận phụ nữ đã khổ trăm bề, nhưng là phụ nữ nghèo và bệnh thì đúng là quá trái ngang.
Hoàп cảпɦ đơп cɦiếc, пữ côпg пɦâп kɦôпg ɑп ɫâɱ để ɱẹ ở пɦà liềп đưɑ ɫới cɦỗ làɱ ɫiệп cɦăɱ sóc
Nɦiều пgười cɦo rằпg cɦɑ ɱẹ già là пỗi vướпg bậп ρɦiềп ρɦức пêп dọп rɑ sốпg riêпg, ɱộɫ lời ɫɦăɱ ɦỏi cũпg cɦẳпg ɱàпg. Nɦưпg пgười coп gái пày ɫɦì kɦác, cô ɫɦậɫ sự kɦiếп cɦúпg ɫɑ cảɱ độпg vì ɫấɱ lòпg ɦiếu ɫɦảo.