Cɦị gái xóɫ xɑ пɦậп sɑi vì 8 пăɱ ɫrời kɦôпg dáɱ ɫìɱ eɱ ɱấɫ ɫícɦ: 'Cɦọп ɱấɫ eɱ để giữ lại bố ɱẹ'
Cuộc sốпg пày vốп dĩ có rấɫ пɦiều пỗi đɑu. Nɦâп loại ɫɦì có пỗi đɑu cɦuпg пɦư dịcɦ bệпɦ, cɦiếп ɫrɑпɦ và ɫɦiêп ɫɑi. Mỗi giɑ đìпɦ, cá пɦâп lại có пɦữпg пỗi đɑu riêпg пɦư пgɦèo kɦó, ɱấɫ ɱáɫ cɦiɑ ly ɦoặc ɫɦấɫ lạc пgười ɫɦâп.
22:49 07/07/2021
Như mới đây, em có biết được câu chuyện đặc biệt của gia đình chị Nguyễn Thu Hương (Hà Nội) đã chia sẻ trên mạng xã hội nhờ cộng đồng tìm lại em gái thất lạc. Sau 8 năm khổ tâm giữ kín chuyện đau lòng, chị Thu Hương đã dũng cảm vượt qua lời ong tiếng ve để kể lại sự việc:
"Em gái ruột của mình tên là Nguyễn Trà My, sinh năm 1985. Cấp 2 em học chuyên Anh trường Trưng Vương, cô Hồng chủ nhiệm (dạy tiếng Anh). Cấp 3 em học chuyên Anh Chu Văn An. Em My thi đỗ vào Đại học Ngoại thương. Trong học kỳ đầu ở Đại học Ngoại thương, em mình bị phát một căn bệnh rất lạ là nghe thấy tiếng nói trong đầu.
Vì vậy em mình phải nghỉ học và xin bảo lưu kết quả. Em nghỉ ở nhà mấy năm, uống thuốc nên bệnh tình đỡ, nhưng đã hết thời hạn bảo lưu nên em không được học tiếp Đại học Ngoại thương nữa và đi làm thu ngân ở một công viên bên Gia Lâm. Đến năm 2013, bệnh tái phát nặng và em mình dần bị mất nhận thức, em đi lung tung.
Chị Hương (bên phải) chụp ảnh cùng em gái khi còn nhỏ (Ảnh: 2sao)
Đến tháng 3/2013, em bỏ nhà đi mất tích đến nay chưa về. Lúc đó, mình vừa sinh cu Tí, không có bất cứ ai bên cạnh đỡ đần, con mình quấy khóc suốt ngày đêm... Mình vướng con nhỏ không đi tìm em được. Bố mẹ mình báo công an và đi hỏi thăm khắp các bệnh viện mà không có tin tức gì.
Nhưng bố mẹ mình tuyệt đối giữ kín chuyện, không cho mình đăng báo, đăng tin hay kể ra với bất cứ ai. Bố mẹ mình quá đau lòng vì bệnh của em, nếu lời ong tiếng ve bên ngoài thêu dệt, nói xấu em mình thì nỗi đau của bố mẹ như giọt nước tràn ly, không thể chịu đựng nổi.
Mình rất khổ tâm và dằn vặt. Mẹ mình quá đau buồn nên tóc bạc trắng và gầy rộc đi, da bọc xương. Nếu mình đăng tin công khai đi tìm em thì có khi em chưa tìm được mà bố mẹ ra đi mất rồi. Lúc nào mình cũng phải khổ sở chọn: Mất 1 hay mất 3.
Và mình đành chọn mất em để giữ lại bố mẹ. Nhưng đến hôm nay mình mới tỉnh ra rồi. Mẹ mình đã 74 tuổi, bố mình đã 81 tuổi, cũng là tuổi gần đất xa trời rồi trong khi em mình còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Mình nhờ tất cả các anh chị em, bạn bè giúp mình tìm lại em gái về.
Ai ở bất cứ đâu thấy người nào giống em mình thì chụp ảnh lại và nhắn tin giúp mình. Nếu trời thương cho em mình còn sống thì dù em ở đâu mình cũng tìm em về, chăm sóc và chạy chữa cho em, chị em sướng khổ có nhau. Mình xin đánh đổi tất cả vàng bạc thế gian này để em My của mình bình an trở về".'
Bức ảnh cuối cùng của chị My trước khi mất tích (Ảnh: 2sao)
Chia sẻ câu chuyện đau lòng của gia đình công khai, chị Thu Hương cũng bị một số người chỉ trích việc không đi tìm em sớm hơn mà 8 năm sau mới tỉnh ra. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong những bình luận được để lại.
Phần lớn mọi người động viên, gửi lời chúc đến gia đình chị cũng như gửi thông tin về người phụ nữ họ đã gặp mà có thể là chị Trà My. Dân mạng cũng tích cực lan tỏa tâm sự đẫm nước mắt của chị đến nhiều hội nhóm khác nhau. Mọi người đều hy vọng, nút share của mình sẽ có ý nghĩa, biết đâu xảy ra phép màu cho gia đình chị như nhiều gia đình may mắn trước đây.
Người xưa thường bảo, chị em gái như trái cau non, để miêu tả sự yêu thương, đùm bọc, thơm thảo của chị em gái dành cho nhau và gia đình nào có từ 2 cô con gái trở lên, hẳn là rất hạnh phúc. Vậy mà trong câu chuyện của chị Thu Hương, thật chua chát làm sao, cô em gái lại biệt tích mấy năm trời, việc tìm kiếm ngày càng vô vọng.
Thời điểm năm 2013, mạng xã hội chỉ mới bắt đầu phổ biến nên có lẽ chị Hương chưa biết đến để kêu gọi giúp đỡ. Cũng theo lời chị nói, gia đình sợ áp lực của dư luận, sợ em gái mình mang tiếng xấu khi bỏ nhà ra đi (vì bệnh tật không kiểm soát được cơ thể), bởi miệng đời có thể một đồn trăm, trăm đồn nghìn, tam sao thất bản, nên gia đình sợ sệt, chỉ dám báo công an, chứ không thông báo cho mọi người cùng biết.
Nhưng vậy là gia đình sai rồi, con cái của mình, em gái của mình, phải tìm về bằng mọi cách, dù dư luận muốn bóp méo sự thật, dù mấy bà hàng xóm có đồn thổi thế nào thì tính mạng, sự bình an của người thân mới là điều quan trọng nhất. Và rồi, khi họ hiểu ra chân lý ấy, tất cả đã quá muộn.
Tất nhiên, họ đáng thương hơn đáng trách, bởi họ sinh ra và lớn lên trong một môi trường quá coi trọng nề nếp gia giáo, đề cao học thức, đề cao danh dự dòng họ. Có lẽ từ bé đến lớn, cha mẹ luôn tự hào vì có hai cô con gái học giỏi ngoan hiền, nào ngờ đâu cô con út lại bỏ nhà ra đi, khiến họ thấy xấu hổ và sợ bị đàm tiếu, dù nguyên nhân bệnh tật là hoàn toàn có thể cảm thông.
Thôi thì giờ đây, có bới móc hay trách cứ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Quan trọng là chị Hương và gia đình đã dũng cảm chia sẻ, kêu gọi giúp đỡ. Vậy nên, nếu ai đọc được bài này, vô tình thấy cô gái trong ảnh, xin liên hệ với gia đình của chị.
Sau cùng, đây là bài học cho tất cả mọi người. Khi trong gia đình có ai đó lặng lẽ bỏ nhà đi, tìm kiếm trong vô vọng thì hãy cứ mạnh dạn kêu gọi, chia sẻ, nhờ cộng đồng chung tay hỗ trợ. Đừng sợ sệt, đừng lo lắng trước miệng đời, chúng ta sống để yêu thương chứ không phải sống theo dư luận.
Mấɫ coп ɫrɑi 17 ɫuổi, 3 пăɱ sɑu cɦồпg lại quɑ đời ɫrêп đườпg đó: Nỗi đɑu ɫộɫ cùпg củɑ пgười ρɦụ пữ
Cùng mất con và chồng trên một con đường, người phụ nữ như hứng hết đau thương của một kiếp người. Tưởng gục ngã không thể đứng lên, chị vẫn gượng dậy vì đứa con 3 tuổi.