Mẹ ơi, con về luôn , có được không ?

Năm 18 tuổi, lựa chọn của các bạn bè đồng trang lứa là Đại học, là rời quê ra Bắc vào Nam kiếm công ăn việc làm. 18 tuổi, tôi lựa chọn du học, tôi lựa chọn đến Hàn Quốc, đất nước nổi tiếng bởi món ăn Kim Chi và hoa đào nở rộ vào những độ tháng ba tháng bốn.

19:00 24/07/2020

Hàn Quốc đẹp trong mắt nhiều người, đẹp bởi sự sạch sẽ, đẹp bởi sự văn minh, và đẹp bởi sự phát triển, cũng có thể xem là khá giàu có..

Tôi lựa chọn và sau đó đến Hàn Quốc, không phải là một sự ngẫu hứng, cũng không phải xuất phát từ cái sự thần tượng bất cứ nhóm nhạc, hay nghe kể về những oppa đẹp trai, mà ham muốn sang để ngắm, để đi xem concert hay để khoe với bạn bè rằng, chúng mày à, tao cũng đã được gặp idol của tao rồi..

Tôi lựa chọn Hàn Quốc, vì yêu tiếng Hàn, và muốn nó là ngôn ngữ thứ 2 mà tôi có thể sử dụng một cách thành thạo để nói chuyện, chỉ đơn giản, vì âm điệu khi người Hàn nói chuyện với nhau, thật sự nó tạo cảm giác rất kì lạ. Khi bạn yêu một thứ gì đó, dù với bất cứ lí do gì, nó cũng sẽ hấp dẫn bạn, kiểu như vậy.

Vào tháng 3, vào cái tiết trời cuối đông, chuẩn bị đón chào mùa Xuân, là lúc tôi đặt chân đến Hàn lần đầu tiên, cảm giác khó tin, một chút bỡ ngỡ, một chút sợ, và tất nhiên, có nhớ nhà.

Bố mẹ ạ, cuối cùng thì, sau 18 năm ở trong vòng tay che chở của 2 người, sau 18 năm không cần lo nghĩ gì nhiều về miếng cơm manh áo, thì nay, có lẽ, con phải nên sẵn sàng với những suy nghĩ đó rồi, có lẽ con sẽ phải độc lập một mình ở đây, nơi mà chỉ có thể gặp bố mẹ qua Facebook, mà không thể nào mỗi ngày được nắm tay mẹ, so đo da ai trắng hơn như lúc con còn ở nhà nữa..

Bố mẹ biết vì sao con lại nói rằng có lẽ con phải độc lập không? Vì thực sự con còn một chút vấn vương, một chút chưa sẵn sàng, con vẫn còn quen lắm mỗi sáng mẹ cho con tiền ăn sáng trước khi đi học, quen lắm được mẹ quan tâm chở che và lo lắng những lúc bị ốm, những lúc con có chuyện buồn trong lòng mà không thể nói ra.. Bố mẹ ạ, rồi con sẽ có thể làm mọi thứ chứ ạ? Con là con ngoan của bố mẹ mà, đúng ko? Uhm.. con sẽ làm được thôi, biết bao người đã sang đây, họ đều làm được, có cớ gì, mà con lại không..

Ngày tháng trôi qua, ở bên này, mọi thứ rất tốt, điều kiện học tập, môi trường sống, so với nước mình thì đúng là tốt hơn. Mỗi ngày đi học, gặp được những người bạn ngoại quốc, vui lắm, cứ muốn đi học cả ngày để được trò chuyện cùng cô, để trêu đùa với bạn bè. Vào kì thi cũng áp lực, căng thẳng như ở nhà vậy, cũng hồi hộp lắm khi chờ kết quả, cũng có buồn có vui khi mình học không tốt, hay khi được cô khen..

Thực ra, du học là một điều rất tốt đối với tất cả mọi người. Bởi vì, việc đến một đất nước mới, chính là cơ hội cho bản thân vừa học văn hóa, học những sự phát triển của đất nước đó, lẫn học thêm một thứ ngôn ngữ mới, kết thêm cho mình có nhiều bạn bè, và cũng giúp cho mình trưởng thành, khôn ngoan hơn.

Nhưng du học, vừa học vừa làm, thật sự cái áp lực nó đến đỉnh điểm. Đi làm ít tiếng hay nhiều tiếng thì mỗi sáng đều buồn ngủ, đêm thì thói quen thức khuya, dần dần cũng không còn muốn đến trường, tình yêu tiếng Hàn cũng vơi đi, muốn về nhà, muốn bỏ cuộc, không muốn tiếp tục, hay đôi lúc, chẳng muốn làm gì và cũng chẳng biết nên đi tiếp như thế nào. Chẳng lẽ bây giờ lại bỏ trốn ra ngoài? Chẳng lẽ mình dừng việc học, dừng cái “tình yêu” của mình ở lại đây. Rốt cuộc mình nên làm như thế nào thì tốt nhất, khi tất cả, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng trĩu và mệt mỏi đến như thế này..

Bố mẹ ạ, cuối cùng, con cũng hiểu tại sao có nhiều học sinh bỏ trốn đến vậy, cuối cùng con cũng đã hiểu tại sao có những câu hỏi rằng: “Mình có nên đi du học ko?” mà câu trả lại chỉ nhận được lại với sự mỉa mai: “Không có tiền thì ở nhà đi bạn nhé”,…

Đúng vậy, nếu ko tiền, nếu không đủ điều kiện, du học, cũng như một cơn ác mộng..

Có nhiều người bảo rằng, nếu không có đủ tiền, tại sao ngay từ đầu không ở nhà, sang đây rồi than khổ, than một màu đen xám xịt, than ở đây không tốt,… Thực ra, có những người rất đáng trách vì không có đủ lí tưởng, không có mục tiêu nhưng thấy bạn bè đi nên đua đòi sang, một cách ngẫu hứng, rồi sau đó thở dài thở ngắn, những người như thế này, đúng là đáng trách. Nhưng có rất nhiều người, họ có lí tưởng, có mong muốn sang một đất nước khác để đổi mới bản thân mình, để có thể dùng hết sức lực của mình, vừa học vừa đi làm, giúp đỡ cho bố mẹ, anh chị em ở nhà đỡ khổ, những người như vậy, trách cũng có, nhưng thật sự chẳng phải đáng được thương yêu nhiều biết nhường nào sao?? Mặc dù kết quả tận cùng, thì họ vẫn bỏ trốn, vì sau những ngày tháng gồng mình mạnh mẽ, Hàn Quốc cũng “đè bẹp” họ mất rồi..

Thời gian, trôi rất nhanh. Thời gian có những lúc nào đó giúp du học sinh quên đi quá khứ, nhưng có những lúc lại khiến họ mệt nhoài. Mệt nhoài bởi những lúc đến kì nộp học, rồi tiền nhà ở, tiền ăn uống, tiền mua sách vở, áo quần,..

Rồi. Đột nhiên. Thời gian đi thì Tết cũng lại đến. Khi thời gian khép lại một năm, cũng là thời điểm mà trong lòng của những người con xa quê, ko thể nào yên..

Năm nay, bố mẹ vẫn chờ con ở đó, nhà chúng ta vẫn ở đó, mọi thứ đều có, chỉ có con, là chẳng thể quay về nhà. Áp lực ở cái đất nước xa lạ nó giữ con ở lại đây mất rồi bố mẹ ạ. Con nhớ bố mẹ, nhớ mọi người ở nhà mà không từ ngữ nào có thể miêu tả, nhưng dù vậy, ngoài khóc ra con cũng chẳng biết làm gì. Những lúc thế này, con lại cảm thấy vô cùng bất lực, vô cùng mệt mỏi và con chẳng muốn làm gì nữa..

Mẹ ơi, con về luôn , có được không ?

TÊN TÁC GIẢ: Apeach~

DU HỌC SINH: Hàn Quốc

Tags:
Quận Chiyoda hỗ trợ mỗi người dân 12 man

Quận Chiyoda hỗ trợ mỗi người dân 12 man

Quận Chiyoda của Tokyo ra chính sách hỗ trợ mỗi người dân 12 man như một biện pháp kích cầu nền kinh tế sau ảnh hưởng của đại dịch. Quyết định của quận được thông báo sau cuộc họp ủy viên hội đồng quận vào ngày 22 tháng 7. Dự kiến tiền hỗ trợ sẽ bắt đầu được chuyển từ tháng 10 năm nay.

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất