Nhật Bản… cô đơn để trưởng thành
Nếu ở nhà bạn mệt mỏi 1 thì nơi xa xôi bạn có thể sẽ mệt mỏi đến 100…
10:00 08/02/2020
Nếu ở nhà bạn chỉ cần nỗ lực 1 thì ở nơi xa xôi bạn phải nỗ lực gấp 10 hoặc thậm chí 1000 lần.
Nếu ở nhà khi gặp chuyện bạn có thể dễ dàng gọi cho bất kì ai đó thân thiết rồi thở than, để họ ôm bạn vào lòng hoặc gọi cho nhau cốc bia rồi an ủi một tiếng “ sẽ ổn cả thôi, không sao , không sao cả” , bạn có thể lười biếng và bảo ai đó “ Bữa nay đón….được không” thì ở nơi xa dù có thế nào bạn vẫn sẽ phải nói rằng mình vẫn ổn…
Mọi người khi nhìn từ bên ngoài vào, thường sẽ chỉ thấy và cũng chỉ muốn thấy những thứ tươi đẹp, đó là điều bình thường, ai mà chẳng muốn hướng tới những thứ đẹp và thú vị chứ. Tôi vẫn thường nghĩ cuộc sống của mỗi cá thể đều giống như một bộ phim, phần hấp dẫn và đẹp nhất… chính là trailer- là cái nhà sản xuất muốn cho người xem nhìn thấy nhất, nhưng ngoài những cảnh được cắt và cho vào trailer ra, đương nhiên vẫn còn những góc máy kém hấp dẫn, những đoạn cảnh rườm rà.
Tôi từng chợt sững người khi nhìn lại timeline của chính mình ,vì tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi cùng nhiều người như tôi đã từng đi, hay như bây giờ lại chuyển sang dạng độc bước. Đi làm một mình, đi ăn một mình, coi phim hay khóc cũng tự khóc lấy và tự lau nước mắt, trấn an, thôi miên bản thân rằng mình vô cùng mạnh mẽ , rắn rỏi, rồi ắt có một lúc nào đó mọi thứ sẽ ổn thoả cả thôi. Đi lang thang nơi xa cũng vẫn đi một mình. Hình như tôi cũng chưa từng bao giờ nghĩ mình cô đơn vì cô đơn vô hình đã thành thói quen…..
Nhiều lúc cầm điện thoại lên tôi không biết phải gọi cho ai, gọi cho gia đình thì mọi người cũng bận việc . Gọi cho bạn bè cũng bận học tập hay OT để lúc sau nhé, nhưng không biết lúc sau là khi nào?
Từ khi sang Nhật, tôi bỗng trở nên ngại giải thích về cuộc sống của bản thân ở đây cho mọi người, vì nó rất khác với cuộc sống trước đó ở Việt Nam, tôi dần dà không còn nằm trong câu chuyện của họ nữa và cứ thế hình như tôi đã và đang đẩy mọi thứ vốn sát gần mình ra mỗi lúc một xa hơn…..
Dần dần tôi trở nên thích nghi với kiểu một mình như thế, đi làm về mệt ăn xong lên giường đọc một ít sách hay xem 1 tập phim cũ cũ rồi đi ngủ. Sáng dậy sớm học hành vài ba thứ, mùa hè rồi ve kêu râm rang, chúng nó gọi tôi dậy và nhấm nháp trà cùng tôi mỗi sáng. Thi thoảng có nói chuyện với ai đó cả đêm và sau đó hầu như không nhắn tin nữa, như đã giãi bày hết tâm tư thì không còn gì để viết thêm.
Nhật Bản dạy tôi rằng: Cô đơn không đáng sợ, đáng sợ hơn là lòng người. Nhiều người thích ở một mình nhưng lại ghét cô đơn, tôi cũng từng thế. Nhưng ở Nhật cô đơn lại là một điều bình thản và giản tiện, không dựa dẫm ai, không ai động viên chăm sóc, tôi cũng đã không còn mong có điều màu nhiệm nào xuất hiện. Học cách tự mình lớn lên trước khó khăn, hiểu được rằng chẳng ai có thể tồn tại cô lập trong thế giới này được, nhưng đôi khi một mình lại cũng hay, buồn kiểu hay, hay kiểu buồn….Cứ tử tế với đời trước đi, rồi lúc nào đó, ngày nào đó nó sẽ hậu đãi lại mình….ấy là tôi mong thế !
Buồn thì tự thu xếp nỗi buồn, đi tới một nơi nào đó la hét thật to, ngồi lì ở công viên đọc hết một cuốn sách rồi mới về, tự thở than với khoảng không gian trống rỗng phía trước….Vào quán ăn, ngồi ăn giữa những người lạ chung một bàn, bạn đối diện là bức tường. Ngồi xem phim trong rạp với những đôi bạn khác….
Dẫu gì ngày mai cũng vẫn sẽ tới, bất kể tâm trạng tôi thế nào, một mình hay không đơn độc, bầu trời vẫn sẽ xanh nếu đẹp trời, chim vẫn sẽ hót, quạ vẫn kêu…thế nên tôi cũng vẫn đành cố mà học cách trưởng thành tiếp….hẳn có rất nhiều cách, nhiều con đường để chúng ta trưởng thành, và có lẽ ném mình đến 1 nơi hoàn toàn xa lạ như tôi đang làm cũng là 1 trong những con đường đầy thách thức và trải nghiệm đó….Cố lên nhé!
Nguồn: Mimi_team Taihen
Kinh nghiệm du lịch Nhật Bản mùa hoa anh đào 2020
Nhật Bản mỗi mùa đều có một nét đẹp riêng biệt làm say lòng người. Tuy vậy, để nói về thời điểm đẹp đẽ và ấn tượng nhất phải kể tới mùa xuân tại Đất nước mặt trời mọc.