Thư Tết gửi mẹ từ xứ sở hoa anh đào
Ngày cuối năm, mưa lạnh càng làm cho con thấm thía nỗi buồn và thèm cảnh sum họp gia đình. Lúc đó, con chỉ ước mình có đôi cánh để bay về ngôi nhà thân yêu cùng bố mẹ, chị và em ăn một bữa cơm và ngủ một giấc thật ngon. (Bá Minh, Nhật Bản)
11:00 02/02/2018
Chiều nay khu ký túc ồn ào những tiếng người bỗng dưng vắng lặng chỉ còn tiếng gió trên những ngọn cây. Gió lạnh lại về. Trong lòng con cũng thấy lạnh, cái lạnh làm tê tái cả nỗi nhớ nhung đang tràn ngập tâm hồn. Mưa lại rơi, những giọt mưa rả rích bên ngoài cửa sổ tạo thành một âm thanh đều đều buồn đến lạ lùng.
Con lại tự hỏi đã bao lâu rồi gia đình mình không được quây quần bên nhau trừ những ngày Tết? Và câu trả lời con nhận được chắc cũng khoảng 10 năm rồi. Bố thường đi làm xa chẳng mấy khi ở nhà, cũng vì hoàn cảnh gia đình mình còn khó khăn, vì mong muốn con cái được ăn học đầy đủ để cho mọi cực nhọc trong cuộc sống qua đi.
Trong con chợt ùa về những suy nghĩ miên man. Cả cuộc đời bố mẹ chịu bao đắng cay để cho đời con được vui sướng. Con đọc được một câu không nhớ là ở đâu nhưng có đoạn rằng: “Chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện, còn cả thế giới này có điều kiện mới yêu con!”.
Thế mới hay tấm lòng và sự yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của mỗi người mẹ dành cho những người con của mình dường như chẳng có gì sánh được. Người mẹ nào cũng thế luôn chấp nhận hy sinh, đánh đổi cả đời mình cho một lẽ sống, niềm tin duy nhất rằng “hạnh phúc của con là niềm vui cuộc đời mẹ”.
Chiều nay gió lạnh nhưng lòng con còn lạnh hơn vì thiếu đi nhiều người thân yêu. Là bố, là mẹ, là chị, là em, là những người bạn. Từ nhỏ con đã thích mùa đông vì mùa đông có Tết. Con cũng thích Tết không phải vì Tết có quần áo mới, có tiền lì xì, được đi chơi nhiều mà đơn giản bởi một điều, những ngày Tết bố mẹ được nghỉ ngơi không phải làm việc nhiều và gia đình được sum họp. Nói vậy chứ con thấy mỗi dịp Tết, việc gì cũng đến tay mẹ.
Giữa cái lạnh buốt giá của Nhật Bản, con chợt thấy nhói lòng khi đây đã là cái Tết thứ hai con xa nhà. Từ nhỏ cho đến ngày con bước chân lên máy bay năm nào con cũng được ăn Tết cùng bố mẹ và những người thân yêu. Giờ đây ở nơi đất khách quê người, một đất nước ai cũng bận rộn với công việc, Tết cũng như ngày bình thường, nếu trùng với ngày cuối tuần thì được nghỉ không thì hôm đó vẫn sẽ lại tăng ca. Con rất buồn vì không thể về nước ăn Tết cùng bố mẹ và con cũng biết rằng bố mẹ rất buồn vì vắng con.
Giờ ở nơi xa xôi, con chỉ nghe được giọng nói của bố mẹ qua những cuộc điện thời vài ba phút. Mỗi lần con điện về, mẹ đều dặn con giữ gìn sức khỏe, mẹ luôn mong chờ con quay về. Lần nào mẹ cũng khóc, những giọt nước mắt của mẹ vẫn rơi như thế. Giọt nước mắt trộn hòa của cả niềm vui lẫn nỗi buồn, của những lo lắng và bao dung, rơi trên tháng năm và theo suốt bước chân trên con đường con đi.
Ở nơi đây con đã học hỏi được rất nhiều điều, những bài học về danh dự, về tinh thần trách nhiệm, về tác phong công việc, ý thức cộng đồng. Những bài học này đã giúp con trưởng thành nhiều hơn. Ở nơi xa mẹ hãy an lòng vì giờ đây con đã lớn, dù chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng con đã biết suy nghĩ, biết mình cần phải làm gì, nhất là đối với mẹ và những người thân trong gia đình.
Dù con chưa trở về để ăn Tết cùng mẹ nhưng ở nơi đây con luôn cầu chúc cho bố mẹ và những người thân của con có một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Và chiều nay con lại nhớ và tự hỏi không biết những người thân yêu đang ở đâu?
Lại nhớ… Nhớ mênh mông sâu thẳm như lòng đại dương ôm trọn thân hình dải đất Việt Nam.
Nhật Bản biến thành xứ sở tuyết trắng
Mùa đông, nhiều nơi ở Nhật Bản chìm trong tuyết, nhiệt độ lạnh giá nhưng vẫn rất thu hút khách du lịch.